Sau khi Đào Trạch rời khỏi nhà, dựa theo sắp xếp của Cảnh Bội mà chạy liền đến mấy châu, theo dõi rất nhiều người, ghi chép lại cuộc sống của bọn họ, bạn bè bên cạnh bọn họ, sau đó gửi cho Cảnh Bội.
Trong đó có một người là cô gái trẻ sống trong khu ổ chuột ở Vân Cẩm Châu này, vì vậy tối nay Cảnh Bội mới có thể chờ được cô ấy một cách chuẩn xác như vậy, thoạt nhìn mọi chuyện đều rất trùng hợp mà tự nhiên, sẽ không khiến bất cứ kẻ nào nghi ngờ, cho dù muốn nghi ngờ thì cũng chỉ nghi ngờ mục đích cô đến khu ổ chuột này, chứ không nghi ngờ cô đi tìm cô gái này.
Đào Trạch không biết Cảnh Bội làm như vậy có mục đích gì, cũng không biết thân phận thật sự của Cảnh Bội là ai, mà cũng không cần biết, anh ta tin tưởng cô, giống như tin vào tín ngưỡng của anh ta.
Nhưng mà, dẫn theo đứa trẻ này, anh ta thực sự có thể nghỉ ngơi thư giãn nổi sao?
Đào Trạch bỏ điện thoại di động xuống, nhìn về phía đứa nhỏ đang nằm trên giường khách sạn, cậu đang mở to mắt, nhìn về phía anh ta với vẻ mặt tỉnh táo lạ thường.
“Anh tin sếp của mình tới vậy sao? Chỉ vì cô ấy nói cho anh biết hung thủ giết hại con gái anh là ai? Chẳng phải anh cũng trả tiền sao? Nếu như anh cho tôi tiền, tôi cũng có thể giúp anh điều tra.” Cậu nhướng mày, ra vẻ người lớn nói: “Tôi hoàn toàn có thể suy luận ra mọi chuyện.”
Cậu có một cái biệt danh trên mạng, tên là Thám tử ZZ, hôm đó cậu đăng kết quả suy luận của mình lên mạng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, nó đã bị xoá, thậm chí còn bị cấm đăng bài. Điều này cũng thật dư thừa, bởi vì chẳng bao lâu sau máy tính đã bị bố mẹ cậu lấy đi, chỉ khi nào cần tiền bọn họ mới đưa cậu máy tính, để cho cậu xem thế giới bên ngoài như thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play