Trong thời kỳ hợp nhất vũ trụ, không chỉ xuất hiện các loài sinh vật vừa thần kỳ lộng lẫy vừa đáng sợ trong mắt con người, mà còn tồn tại những sinh vật không thể thấy bằng mắt thường, một trong số đó là “tộc U Linh”.

Thân thể của chúng trong suốt, cảm giác khi chạm vào trơn trượt lành lạnh như thạch trái cây, nghe nói là sinh vật sống trên mây. Vì đặc tính của loài sinh vật này mà rất hiếm người biết về chúng, ghi chép về chúng trong “Bách khoa toàn thư về các sinh vật trong thời kỳ hợp nhất vũ trụ” cũng chỉ có mấy dòng ít ỏi, hơn nữa chỉ dùng những cụm từ không xác định như “nghe nói”, “có lẽ”…

Nhưng sau khi kết thúc thời kỳ hợp nhất vũ trụ, bộ tộc này vẫn có huyết mạch được lưu giữ trong cơ thể con người. Khi người phản tổ đầu tiên của chủng tộc này xuất hiện và được người khác biết đến, tất cả mọi người thầm nghĩ, quả nhiên con người là sinh vật không có liêm sỉ, ngay cả sinh vật trong suốt như thế này mà vẫn có người tà lưa, thậm chí còn tà lưa đến độ sinh ra con cái.

Vì đặc tính trong suốt nên chủng tộc này vô cùng cô đơn và yếu đuối. Một khi xuất hiện hiện tượng phản tổ, nó sẽ biến thành trong suốt trong bụng mẹ, nói cách khác sẽ không một ai, kể cả chính họ, thấy được hình dạng của mình là gì. Thời còn là trẻ sơ sinh, nếu bất cẩn bỏ mặc bọn nhỏ rời tay mình mà không mặc quần áo thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Người phản tổ của tộc U Linh không tạo thành một gia tộc lớn quyền lực như các gia tộc phản tổ khác. Tính cách không tranh không giành khiến tộc nhân của họ rất ít ỏi, hơn nữa luôn trong trạng thái ẩn cư, đã hơn trăm năm chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người. Mọi người gần như sắp quên mất trên đời này vẫn còn một chủng tộc như vậy.

Thế nên họ không biết rằng người phản tổ của tộc U Linh là trong suốt, không phải là vì sức mạnh phản tổ mà là vì làn da của họ vốn trong suốt, đó là đặc tính bẩm sinh của chủng tộc, cũng như bộ lông xù của loài thỏ.

Vậy nên họ cũng không biết rằng khi người phản tổ tộc U Linh chết đi, nếu lột bộ da của họ khoác lên người mình thì sẽ sở hữu một chiếc áo khoác tàng hình, lẽ dĩ nhiên như mặc một chiếc áo lông thỏ lên người có thể giữ ấm.

Hai mươi năm trước, có một cặp chị em là người phản tổ tộc U Linh trẻ tuổi ngây thơ, tính cách của họ hoàn toàn khác với tộc nhân, tràn ngập lòng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài. Họ rời xa quê hương, đến thành phố mạo hiểm, vì đói khát mà đi vào một vườn trái cây định bụng trộm ít hoa quả lót dạ, ai dè lại khiến ông lão canh vườn trái cây sợ hãi giật mình.

Ông lão trông rất hiền lành, hai chị em vội vàng nói xin lỗi rồi giải thích. Để khiến lão ta tin tưởng mình là người phản tổ chứ không phải hồn ma, họ còn kể rất nhiều chuyện về tộc U Linh, vất vả lắm mới khiến lão ta bình tĩnh trở lại.

“Các cháu không phải hồn ma, mà thật sự là người phản tổ hả?”

“Vâng ạ, vâng ạ.”

“Được, được rồi.”

Ông lão rất tốt bụng, chẳng những tha thứ cho hành vi trộm trái cây của hai chị em mà còn chuẩn bị thức ăn và chỗ ở cho họ, bảo họ đêm nay nghỉ ngơi ở đây. Sau bữa cơm, hai chị em thực sự mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu đến nỗi không mở lên được, thế là họ đồng ý. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Họ nào biết rằng căn phòng dưới lòng đất mà mình đang ngủ nhốt một người phụ nữ bị đánh đến nỗi cả người đẫm máu, càng không biết nửa đêm, ông lão hiền lành ấy mới để lộ gương mặt như ác quỷ. Lão ta cầm dao mò vào phòng họ, giết chết hai người đang chìm trong giấc ngủ say.

Hành trình mạo hiểm này vừa bắt đầu không lâu thì đã dừng lại vì sự hiểm ác của trần gian.

Trương Vĩ Cường giết hai chị em là vì ghen ghét với người phản tổ, đồng thời cũng là vì chính lão ta thích thế. Sau này lão ta phát hiện khi ngón tay của mình thò xuống dưới làn da của họ thì biến thành trong suốt, lão ta mới phấn khởi cẩn thận lột bộ da của họ xuống, sau đó chôn vùi thi thể máu me be bét không khác gì người bình thường của họ xuống vườn trái cây của mình.

Lão ta giết chết hai người phản tổ, chiếm được hai chiếc áo choàng tàng hình. Khi lão ta muốn ra ngoài bắt cóc con mồi thì sẽ mặc một chiếc lên người mình, chiếc còn lại quấn quanh người nạn nhân đã bị lão ta làm cho ngất xỉu bằng thuốc mê, khiến nạn nhân biến mất không để lại dấu vết, không bao giờ tìm được tung tích.

Nghe được lời tự thuật với sắc mặt xám ngoét của Trương Vĩ Cường, tất cả mọi người đều hận nghiến răng nghiến lợi. Loại ác quỷ điên rồ này lại may mắn gặp được hai người phản tổ ngốc nghếch, khiến sự ác độc của lão ta được nâng lên một tầm cao mới.

Lúc này, lão ta đã cởi chiếc áo choàng da người tàng hình, để lộ hình dạng chân thật của mình. Song tất cả mọi người vẫn cảm thấy lão ta vẫn đang khoác một tấm da người, đó là ác quỷ giả vờ như mình là con người.

“Tôi cũng thường xuyên mặc áo choàng tàng hình đến đây để xem trong cục cảnh sát có những người nào, tránh vô tình gặp mặt sẽ để lộ dấu vết, cho nên khi mấy cảnh sát chìm các cậu đến vườn trái cây của tôi, tôi nhanh chóng nhận ra các cậu là cảnh sát…”

Lão ta vừa nói vừa thầm nghĩ, may mà lúc ấy mình chỉ đứng nhìn từ xa chứ không ỷ vào tàng hình đến gần giở trò, không thì có lẽ đã bị phát hiện sớm hơn.

Lúc này, đội ngũ đào bới vườn trái cây truyền tin về, bên dưới lòng đất vườn trái cây đầy rẫy hài cốt, trước mắt đã đào được gần trăm bộ hài cốt, có thể nói máy xúc chỉ đào bừa một chỗ cũng có thể moi ra mấy khúc xương. Hầu hết là xương nữ, số ít là nam, hài cốt của trẻ em chiếm gần một nửa, còn mấy thi thể chưa bị thối rữa hết thành xương.

Cảnh tượng thảm khốc này khiến tất cả nhân viên ở hiện trường đều đỏ hoe mắt. Điều đáng mừng duy nhất là khi họ tìm đến địa lao thì cô bé trong địa lao vẫn còn thở, sau khi đưa cô bé đến bệnh viện cấp cứu suốt đêm thì đã cứu được tính mạng của cô bé.

Đào Trạch đứng bên cạnh vườn trái cây nhìn cả đêm, đáp án mà anh ta đau khổ tìm kiếm suốt 20 năm cuối cùng cũng lộ diện. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, từng khúc xương nho nhỏ ấy, không biết khúc xương nào là của con gái anh ta, nhưng mỗi bộ hài cốt đều khiến trái tim anh ta đau nhói.

Đằng sau mỗi một bộ hài cốt này đều có một gia đình đã đau khổ chờ đợi đáp án suốt mấy chục năm.

Cừu Pháp cầm hai bộ áo choàng tàng hình da người, chậm rãi nở nụ cười, nói với cảnh sát Trần: “Giao lão ta cho Cục Phán quyết tiến hành thẩm phán. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cho lão ta… sống không bằng chết!”

Với luật pháp của thế giới loài người thì trong tương lai, lão già này cũng chỉ bị nhốt vào tù ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, cuối cùng chết vì một viên đạn, quả thực có thể nói sung sướng. Nhưng tại thế giới phản tổ thì khác, không có chuyện sung sướng như vậy đâu. Nhân quyền ư? Đã không phải là con người thì đương nhiên không tồn tại thứ đó.

Vụ án này vừa được công bố lập tức gây rúng động cả nước, thậm chí gợi lên thảo luận ở nước ngoài. Nhưng cách thức gây án của hung thủ không được nói rõ, sự tồn tại của Nhà Thông Tin Giải Mã đương nhiên cũng biến mất hoàn toàn.

Khi thấy số lượng hài cốt, Cảnh Bội cũng thở dài, món ngon trước mắt cũng chợt trở nên vô vị. Cô ăn mấy miếng qua loa rồi buông đũa.

Phải công nhận, lần này lương tâm của cô thật sự hơi đau nhói.

Cảm xúc của cô lúc này khá phức tạp. Nếu nhất định phải miêu tả rõ thì có lẽ là cô cảm nhận được một chút chân thật.

Một tác giả xuyên vào thế giới do chính mình sáng tạo, cô thưởng thức thế giới này bằng góc nhìn toàn cảnh, bất kể nó tốt đẹp hay xấu xí thì đều khiến cô đắc ý và tự hào. Hầu hết những người mà cô được tiếp xúc đều do cô sáng tạo, cô biết rõ quá khứ, hiện tại và tương lai của họ, cảm thấy vừa gần gũi vừa hào hứng. Cô thả lỏng, sung sướng quan sát câu chuyện của họ.

Nhưng Ưng Thiến không phải là nhân vật do cô sáng tạo, mà là một người hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của cô. Cô không biết cô ấy sẽ giết người, không biết tương lai của cô ấy, dù cuối cùng cô cũng được coi là thao túng hướng đi tương lai của cô ấy.

Trương Vĩ Cường là nhân vật do cô sáng tạo, nhưng lão ta không tuân theo vận mệnh mà cô viết cho lão ta, lão ta tự ý sống lâu thêm 20 năm, giết thêm mười mấy người nữa, mặc dù hiện tại cô cũng đã đưa lão ta trở về quỹ đạo vận mệnh vốn có của lão.

Đây là thế giới do cô sáng tạo, nhưng cũng không hoàn toàn là thế giới do cô sáng tạo, đây là một thế giới chân thật. Những người mà cô biết chỉ là số ít người trong số dân cư khổng lồ của thế giới này, mà bên cạnh cô chắc chắn sẽ dần dần xuất hiện rất nhiều người mà cô không biết, những điều mà cô không thể đoán trước.

Cảnh Bội lại xem sự kiện quái vật tập kích tàu điện ngầm xảy ra ở Thanh Điểu Châu được chiếu trên tin thời sự. Sự kiện này xảy ra vào thời điểm tan tầm cao điểm, một người trong tàu điện ngầm chen chúc như hộp cá mòi đột ngột biến thành quái vật hút tủy não, dù các chiến sĩ phản tổ đã chạy đến với tốc độ nhanh nhất, song vẫn gây ra không ít thương vong.

Ngoài ra còn xảy ra những vụ án có tình tiết giết người ở các khu vực khác. Loại ác quỷ ở nhân gian như Trương Vĩ Cường, chắc chắn vẫn còn rất nhiều, có một số kẻ là do cô sáng tạo, cũng có một số kẻ là tự nhiên sinh ra trong thế giới này.

Cái chết và phạm tội xảy ra ở bất cứ nơi đâu, kèm theo đó là từng mạng sống chân thật bị mất đi. Nếu Ưng Thiến không tìm đến cô thì cô ấy cũng sẽ là một trong những mạng sống sẽ chết trong tương lai.

Chúa sáng thế tạo ra thế giới, nhưng vì sự bốc đồng và lười biếng của cô dẫn đến vách tường thời không của chúng không được xây dựng hoàn thiện, dẫn đến việc chúng thu hút và dung hợp với nhau. Thế là thế giới này biến đổi, trở nên hỗn loạn hơn, nguy hiểm hơn, đen tối hơn, thậm chí đây vẫn chưa phải là hồi kết, chúng sẽ nghênh đón một tương lai đáng sợ hơn.

Cảnh Bội nghiêm túc suy nghĩ, hơn nữa lần đầu tiên cô ý thức được rằng mình thực sự không nên thả hồn suy nghĩ ra kịch bản rồi lại lười không muốn lấp hố. Tuy rằng hồi đó chính cô cũng không biết, hóa ra khi những tác phẩm giả tưởng được săn đón quá mức thì sẽ biến thành thế giới thật sự tồn tại.

Lương tâm cô hơi nhói đau.

Nhưng chuyện đã rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, cứ cố gắng hết sức mình để sửa chữa lại mới là điều quan trọng nhất.

“Tôi no rồi, mời mọi người dùng bữa.”

Cảnh Bội đứng dậy, nhận lấy cặp sách từ tay hầu gái rồi ra ngoài.

Hiện giờ Cảnh Bội ở Học viện Mười Hai Con Giáp chỉ làm đúng một việc, đó là mỗi phút mỗi giây đều ngao du trong thức hải của mình để tìm kiếm long châu của mình, vì thế cô không rảnh trao đổi với người khác, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình.

Long Linh vốn nghĩ rằng Cảnh Bội sẽ làm cách nào để thay đổi hiện trạng, gia nhập vào giới đỉnh tháp của Phượng Y Liên, thậm chí chỉ là hòa nhập vào lớp học này, kết bạn với học sinh khác thôi. Không ngờ Cảnh Bội cứ như không quan tâm đến họ, cũng chẳng thèm bận tâm các học sinh của lớp thường bạo lực lạnh với mình, cả ngày tự do tự tại một mình, có vẻ như cũng rất bận, hôm nào cũng ăn tận ba bát cơm.

Điều này khiến cô ta cứ cảm thấy nghẹn cục tức trong lòng. Cô ta cứ nghĩ mưu kế của mình chí ít sẽ khiến Cảnh Bội cảm thấy tủi thân. Các học sinh tự nhận là bạo lực lạnh Cảnh Bội vì lý do chính đáng cũng cảm thấy tức anh ách.

Thử hỏi trên đời này còn gì bực bội bằng việc mình cố gắng mà lại bị người ta làm lơ không? Tuy rằng họ cố gắng là để khiến người ta bực bội, nhưng người ta lại chẳng thèm quan tâm, trái lại còn coi họ như không khí, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, cơ thể khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, cứ như thể họ là một đám hề nhảy nhót không đáng nhắc đến, trái lại khiến họ bực bội vô cùng.

Bên phía khối phản tổ cũng đang quan sát Cảnh Bội. Họ cũng cho rằng Cảnh Bội sẽ làm gì đó để dung nhập với họ, ai dè mấy ngày liên tiếp chẳng thấy cô hành động gì.

Cảnh Bội: Xin lỗi, tôi đây tạm thời không rảnh chơi với mấy người nhé.

Có lẽ là vì lúc trước Cảnh Bội nói Ôn Vũ Huyền có bạn gái khiến Đường Tiếu Tiếu ghi hận trong lòng nên cô ta cứ suốt ngày tới chỗ Cảnh Bội ngứa miệng.

“He he, có người không có bạn bè gì hết kìa, ăn cơm chỉ có thể ăn một mình, đi học chỉ có thể ngồi một mình, phải làm sao bây giờ nhỉ?” Đường Tiếu Tiếu vừa túm đuôi ngựa lắc lư vừa vênh mặt nói.

“Thế thì phải làm sao bây giờ nhỉ?” Cảnh Bội cười hỏi cô ta.

“Nếu cậu nói mấy câu tôi thích nghe thì cũng không phải tôi không thể giúp cậu.” Đường Tiếu Tiếu hếch cằm lên, ánh mắt tràn ngập ám chỉ.

Cảnh Bội: “Thầy Ôn thích cậu nhất.”

Đôi mắt Đường Tiếu Tiếu sáng rực lên.

Cảnh Bội: “Thầy Ôn cứ nhắc đến cậu suốt.”

Đôi mắt Đường Tiếu Tiếu càng sáng hơn nữa, ngồi xuống đối diện với Cảnh Bội như thể muốn nghe cho đã ghiền.

Cảnh Bội: “Tôi lừa cậu đấy.”

Nét mặt Đường Tiếu Tiếu cứng đờ.

Cảnh Bội: “Thầy Ôn thật sự có bạn gái rồi.”

Đường Tiếu Tiếu giận tái mặt, nhảy cẫng lên “Cậu cậu cậu” cả buổi, tức giận đến nỗi vung đuôi ngựa chạy đi. Rõ ràng cô ta muốn làm bạn với Cảnh Bội nhưng vì quá kiêu ngạo, kết quả là mỗi lần Cảnh Bội đều trêu đùa cô ta, không cho cô ta được thoải mái.

Thật là khiến cô ta tức chết.

Long Linh chú ý tới cảnh này, đôi mắt lóe lên.

Thấy cô ta nhìn mình, Đường Tiếu Tiếu trừng cô ta, ánh mắt hoàn toàn khác với lúc trừng Cảnh Bội, cau mày nói: “Cậu nhìn gì mà nhìn?”

Thấy Long Linh nhìn sang chỗ khác, Đường Tiếu Tiếu mới lườm nguýt buông tha cho cô ta. Hừ, nể mặt đàn anh Chu Kiềm thôi đấy nhé.

Mỗi buổi trưa Cảnh Bội đều đi tìm Mai Yên Lam để học cách khống chế sức mạnh phản tổ. Hôm nay cô ngồi chờ Mai Yên Lam trong một quán cà phê đối diện trường tiểu học, không ngờ lại thấy hai người ngồi trong góc.

Họ ngồi cạnh nhau, người đàn ông tuấn mỹ không tì vết, người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, ngồi trên xe lăn, chính là bà mối bạn cùng trường cấp ba và vị hôn phu của Mai Yên Lam.

Nhưng lúc này, hai người lại lén lút nắm tay nhau.

Thính lực nhạy bén của người phản tổ của Cảnh Bội giúp cô nghe thấy tiếng thì thầm lưu luyến của hai người.

Không lâu trước đó, Cảnh Bội mới xem lại nội dung và thiết lập trong tiểu thuyết của mình nên vẫn nhớ rõ ràng hai người này, người phụ nữ tên là Phương Bích Hà, người đàn ông tên là Tiêu Sính. Phương Bích Hà là con gái một của một gia đình khá giả, trong nhà chỉ có mẹ, còn Tiêu Sính là cậu cả của hào môn nhà họ Tiêu.

Ánh mắt của Phương Bích Hà lúc nào cũng đưa tình, dịu dàng nhỏ nhẹ: “A Sính, dạo gần đây buổi trưa cô ta cứ thoái thác không muốn ăn cơm trưa với chúng ta, anh nghĩ khi nào cô ta phát hiện điều gì không?”

“Không đâu.” Tiêu Sính nói.

“Cô ta có gửi tin nhắn cho anh không?”

“Có.”

“Cho em xem được không?”

Tiêu Sính liền lấy di động ra ngay, để mặc cho Phương Bích Hà xem lịch sử trò chuyện của anh ta và Mai Yên Lam.

Từ lịch sử trò chuyện có thể thấy Mai Yên Lam đã hoàn toàn bị Tiêu Sính mê hoặc, cho dù cô ấy là một người phụ nữ nhàm chán, gửi tin nhắn cũng không có gì hay ho, nhưng cô ấy vẫn cố gắng liên lạc với anh ta nhiều hơn để trau dồi tình cảm, thường xuyên chia sẻ truyện cười và tin tức hài hước với anh ta.

Nếu Tiêu Sính trả lời cô ấy hai chữ thì cô ấy sẽ phấn khởi gửi cả một tràng dài, sau đó thấp thỏm hỏi có phải anh ta cũng thật sự thích cô ấy, muốn kết hôn với cô ấy hay không. Mấy tiếng sau, Tiêu Sính mới trả lời một chữ “Ừ” cho có lệ, nhưng cô ấy cứ như không cảm nhận được thái độ qua quýt ấy mà gửi mấy meme thẹn thùng liên tiếp.

Hoàn toàn là một người phụ nữ ngốc nghếch rơi vào bể tình.

Phương Bích Hà vô cùng hài lòng, vừa xem vừa tưởng tượng dáng vẻ ngốc nghếch vụng về đó của Mai Yên Lam, trong lòng càng đắc ý và khinh miệt.

Loại phụ nữ sống đến 30 tuổi mà vẫn chưa từng có bạn trai như Mai Yên Lam thì có khi vẫn còn trinh, gặp được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có như Tiêu Sính, không rung động mới lạ. Càng không cần phải nói trước kia Tiêu Sính là nhân vật nổi tiếng trong trường họ, nói không chừng hồi ấy Mai Yên Lam cũng từng yêu thầm Tiêu Sính như bao nhiêu nữ sinh khác.

Không hổ là người được cô ta quan sát hồi lâu, cuối cùng lựa chọn, một người phụ nữ không có sức cạnh tranh với cô ta, bị họ bắt nạt cũng không thể chống cự, cuối cùng phát hiện chân tướng cũng không thể làm được gì.

Phương Bích Hà trả điện thoại lại cho Tiêu Sính, hai người thâm tình nhìn nhau thật lâu, sau đó cô ta giơ tờ thực đơn lên che khuất hai người, lén lút trao nhau một nụ hôn. Nếu ai không biết chân tướng thì nhất định sẽ cảm thấy hai người như vậy rất lãng mạn.

“A Sính, hứa với em, anh nhất định phải mau chóng làm cho cô ta mang thai, được không? Em không chịu được hai người làm quá nhiều lần đâu.” Một nụ hôn kết thúc, Phương Bích Hà dịu dàng nói.

“Ừ, anh không có khẩu vị với cô ta. Em làm vật lý trị liệu chăm chỉ lên, anh đã chờ em nhiều năm lắm rồi, không ngại chờ thêm hai năm nữa đâu.”

Cảnh Bội chống cằm, ăn bánh ngọt, bánh ngọt rất ngọt, sau đấy lại uống một ngụm cà phê đắng, tuyệt cà là vời.

Câu chuyện của họ chỉ là một đoạn ngắn trong một chương nào đó trong cuốn tiểu thuyết kỳ ảo này. Phương Bích Hà, Tiêu Sính và Mai Yên Lam đều theo học ở trường trung học phổ thông số 1 Vĩnh Thường, là bạn cùng trường cấp 3. Có điều hồi ấy Mai Yên Lam cũng mờ nhạt hệt như bây giờ, không có giao thoa gì với hai người. Có lẽ trong mắt hai người, cô ấy chỉ là nhân vật phông nền thôi.

Câu chuyện xảy ra mười năm sau khi tốt nghiệp cấp 3, Phương Bích Hà ly hôn, bị tai nạn giao thông rồi trở về từ nước ngoài, cuối cùng cũng thấy được “nam phụ thâm tình” Tiêu Sính đã chờ cô ta suốt mười năm. Nhưng cô ta đã từng ly hôn, còn bị liệt vì tai nạn giao thông, tuy hai chân của cô ta có thể phục hồi thông qua vật lý trị liệu nhưng cũng đã mất khả năng sinh dục, do đó nhà họ Tiêu kiên quyết không cho cô ta bước vào nhà họ, còn định ép Tiêu Sính liên hôn.

Tiêu Sính là một kẻ chỉ cần tình yêu, giữ thân trong sạch vì người mình yêu thầm suốt mười năm, sẵn sàng từ bỏ gia nghiệp vì Phương Bích Hà, chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn. Nhưng Phương Bích Hà rất tỉnh táo, biết rõ mình yêu tiền của người đàn ông này hơn là chính anh ta. Cô ta muốn làm thiếu phu nhân chứ không phải là muốn cộng khổ với anh ta.

Hơn nữa sao cô ta dám bảo đảm khi Tiêu Sính thật sự từ bỏ giang sợ vì cô ta, sẵn sàng sống cuộc sống gian khổ thì trong tương lai anh ta sẽ không hối hận rồi vứt bỏ cô ta, trở về nhà họ Tiêu? Đến lúc đó cô ta sẽ hai bàn tay trắng. Chỉ có những cô gái ngốc nghếch mới sống dựa vào tình yêu của đàn ông.

Thế nên cô ta không cho phép anh ta làm như vậy, còn nghĩ ra một cách khác: chỉ cần cho Tiêu Sính sinh một đứa con với người phụ nữ khác, có con nối dõi rồi thì người nhà họ Tiêu sẽ không bận tâm cô ta có thể sinh con hay không, do đó sẽ không mãnh liệt phản đối cô ta bước chân vào nhà họ Tiêu nữa.

Kết quả là trải qua một thời gian quan sát, cô ta nhắm trúng Mai Yên Lam, bởi vì cô ta cho rằng cô ấy là người thành thật dễ bắt nạt, lừa cô ấy cưới Tiêu Sính để sinh con, sau đó lấy con bỏ mẹ.

Nhưng những người thường như họ tính đi tính lại cũng không thể ngờ được rằng Mai Yên Lam chẳng những không phải là người thành thật, mà còn là người phản tổ, hơn nữa còn là người phản tổ rất đặc thù.

“Leng keng leng keng” tiếng chuông gió vang lên trong quán cà phê.

“Người thành thật” Mai Yên Lam đi vào, Cảnh Bội, đôi mèo mả gà đồng kia đứng dậy.

“Cô Mai.”

“Yên Lam.”

Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, họ kinh ngạc nhìn Cảnh Bội, không ngờ ở đây lại có người quen Mai Yên Lam. Chẳng qua họ ngẫm lại rồi vẫn yên tâm, hai bên cách nhau rất xa, họ nói chuyện rất nhỏ, trong quán cà phê còn có âm nhạc, chắc chắn cô không thể nghe được họ nói gì đâu.

Mai Yên Lam bất ngờ nhìn họ, đôi mắt trở nên sáng ngời khi thấy Tiêu Sính, vừa thấy đã biết là rất thích anh ta, chưa nói gì mà cô ấy đã mỉm cười: “Sao các anh đã đến rồi? Em đã bảo dạo gần đây buổi trưa em phải dạy kèm cho một học sinh, không có thời gian ăn trưa cùng các anh mà? Đây chính là học sinh mà em nói.”

Họ nhìn Cảnh Bội, đều cảm thấy cô rất quen mắt, nhưng đều không nhận ra cô.

Lần trước Cảnh Bội lộ diện trước công chúng là hình tượng mỹ nhân da rám nắng có nét quyến rũ dị vực, dù sao cô vừa mới từ nông thôn đến đây không lâu, lại còn trang điểm. Bây giờ cô không cần dầm mưa dãi nắng, lại được ăn ngon uống ngon nên trắng trẻo hơn hẳn, hơn nữa không trang điểm nên không còn nét quyến rũ dị vực ấy nữa, đương nhiên rất khó nhận ra cô là người thừa kế của nhà họ Long.

Nhưng điều này càng chứng minh Mai Yên Lam thực sự bận dạy kèm cho học sinh nên mới không ăn cơm với họ, chứ không phải là vì phát hiện điều gì nên mới ra sức khước từ.

Thế là Tiêu Sính liền trả tiền thay Cảnh Bội, rồi lại mở thẻ hội viên của quán cà phê này cho Mai Yên Lam, nạp mấy ngàn đồng cho họ dùng, sau đó đẩy Phương Bích Hà rời đi.

Cảnh Bội và Mai Yên Lam cùng nhau ngồi trong quán cà phê, xuyên qua cửa thủy tinh sát đất nhìn Tiêu Sính khom lưng bế Phương Bích Hà vào xe hơi, tài xế bỏ xe lăn gấp của cô ta vào cốp xe đằng sau.

Cảnh Bội: “Ân ái mặn nồng quá nhỉ.”

Mai Yên Lam: “Vòng eo khỏe thật.”

Hai người đồng thời lên tiếng cảm thán.

Cảnh Bội: … Mới mở miệng đã bại lộ bản tính háo sắc rồi kìa cô ơi.

Cảnh Bội ngẫm lại kết cục của họ, ừm, thật sự rất phấn khích và thú vị đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play