Đừng nói Tiêu Hiểu học không thuộc, cho dù có thể học thuộc, cô hiểu những công thức đó sao, cho rằng thi đại học là thi điền vào công thức?
Tiêu Hiểu lại cười với Tưởng Văn Văn: “Chị Văn Văn, nếu tôi thành công thì phải chân thành cảm ơn chị.”
Tưởng Văn Văn biết cô chỉ việc thi đại học thành công, nghĩ thầm con bé chết tiệt kia cũng giữ chữ tín, không mượn cơ hội mà nói ra. Có điều vẫn trợn mắt với Tiêu Hiểu, vô cùng coi thường cùng với không tin.
“Cô trợn cái nữa thử xem!” Thái độ của Tưởng Văn Văn đối với Tiêu Hiểu khiến Vương Vệ nhịn không được mà lạnh lùng lên tiếng.
“Được rồi, chị Văn Văn giúp chúng ta chuyện quan trọng, chúng ta phải cảm ơn chị ấy đó, đi thôi.” Tiêu Hiểu kéo Vương Vệ.
Tưởng Văn Văn tức đến xanh mặt: So với bị Vương Vệ mắng, cô ta càng không muốn Tiêu Hiểu có cảm giác tồn tại rõ ràng như vậy, trông như là cô cứu cô ta vậy.
Lúc này Vương Vệ mới hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt chằm chằm Tưởng Văn Văn lại, dắt Tiêu Hiểu đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play