“Cô nói bậy, tôi không có tâm tư đó.” Lý Tiểu Như chột dạ, dậm chân một cái rồi chạy đi. Vừa chạy vừa cảm thấy tức giận, Tiêu Hiểu xinh đẹp hơn cô ta, cô ta cũng miễn cưỡng thừa nhận. Nhưng tính cách tốt hơn cô ta? Thông minh hơn cô ta? Lý Tiểu Như khịt mũi coi thường hành vi nhắm mắt nói láo của Tiêu Tam Muội. Một con nhóc quê mùa thì có thể thông minh được bao nhiêu?
Buổi sáng lúc ở phòng làm việc, Lý Tiểu Như âm thầm mắng Tiêu Tam Muội trong lòng gần chết. Sau đó gương mặt của Vương Vệ không ngừng hiện lên trong đầu cô ta.
Càng nghĩ càng cảm thấy khiến người ta si mê.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc ăn cơm buổi trưa. Lý Tiểu Như vội vàng đi đến nhà ăn, cô ta lấy cơm xong không đi mà lại nhìn khắp xung quanh.
Sau lưng truyền đến một giọng nói âm trầm: “Cô đang nhìn ai?”
Lý Tiểu Như sợ hết hồn, kêu lên một tiếng ‘mẹ ơi’, quay đầu lại, phát hiện ra lại là Tiêu Tam Muội.
“Lại là cô.” Lý Tiểu Như tức đến sắp phát điên. Con nhóc chết tiệt này sao lại âm hồn không tan đến như vậy chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play