Lý Tiểu Như nặng nề hừ một tiếng: “Cô tưởng rằng mình là ai, tôi cũng đến lượt cô canh chừng à?”
Tiêu Tam Muội ngồi lên giường, tiếp tục chải đầu: “Nếu như cô không có tâm tư gì với anh rể tôi, tôi ăn no rửng mỡ mà đi canh chừng cô chắc? Tưởng rằng mình là người gặp người yêu chắc.”
“Tiêu Tam Muội, cô...” Người trong nhà máy hoặc là nịnh nọt cô ta, hoặc là nể mặt ba cô ta, chưa từng có ai nói chuyện với Lý Tiểu Như như vậy. Lý Tiểu Như chỉ vào Tiêu Tam Muội tức giận run lẩy bẩy.
Tiêu Tam Muội âm thầm trừng mắt, hong khô tóc xong liền đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lý Tiểu Như thức dậy cố ý gây ra tiếng động rất lớn, trong phòng vang lên từng âm thanh bình bịch. Tam Muội dụi mắt một cái, đứng dậy hoạt động chân tay một chút, lập tức tỉnh táo trở lại.
Cô ấy biết rằng Lý Tiểu Như cố ý làm vậy để làm cô ấy tỉnh giấc. Có điều cô ấy vốn thường xuyên dậy sớm. Ngược lại, Lý Tiểu Như mỗi ngày đều ngủ đến thời gian đi làm mới vội vàng thức dậy.
Có một người gọi dậy miễn phí cũng không tệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT