Ánh mắt chị Cầm sáng lên: “Sủi cảo?” Hình như nhận ra phản ứng của mình quá lộ liễu, vội vàng nói: “Ôi chao, không cần đâu, đều là người trong cùng nhà máy, sau này rồi sẽ thân thiết, đâu cần khách sáo như vậy.” Nhưng nói xong vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Cho dù là ngày hôm qua hay hôm nay, chỉ cần trong nhà Tiêu Hiểu nấu cơm, mùi thơm ngào ngạt kia đúng là đi vào tận tâm can của người khác. Tay nghề như vậy, nếu như làm sủi cảo sẽ ngon đến nhường nào?
Vương Vệ nói: “Nên làm mà. Sau này còn phải phiền mọi người quan tâm đến Tiêu Hiểu nhiều hơn.”
Anh vậy mà lại có kiên nhẫn nói với chị Cầm vài câu, lúc này mới đóng cửa lại.
Tiêu Hiểu suy nghĩ một chút, biết rằng anh đang tạo quan hệ tốt với hàng xóm, mục đích là để lúc cô thấy vắng vẻ có thể tìm đến những người này giết thời gian.
“Anh không cần như vậy, em ở nhà một mình cũng không cảm thấy chán.” Bây giờ cô thực sự đã có việc phải làm rồi, có nhiều sách bỏ đi như vậy cô đều có thể nhặt về đọc, chuẩn bị tìm hiểu văn hóa của thế giới này.
“Lỡ như em buồn chán thì có thể sang đó chơi, dù sao tạo quan hệ tốt với mấy người hàng xóm cũng không có gì không tốt.” Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu ngồi xuống: “Vương Quyên là sao vậy? Chị ta lại đến đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT