Vừa đi ra ngoài, ngửi thấy mùi đàn hương thanh khiết, không hề ngột ngạt, Đường Niểu Y bỗng cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trong lòng nàng thầm cảm thán, khó trách lúc nãy lão pháp sư lại nhận nhầm nàng thành người khác, còn nói nàng thích nghe kinh Phật đến mức ngủ quên mất. Nghe giọng nói của lão nhân gia này, có ai mà không buồn ngủ cho được.
Nàng vươn vai một cái, xoay xoay cái cổ, sau đó đi dạo xung quanh, chờ Quý Tắc Trần ra ngoài.
Gió nhẹ thổi qua rừng trúc, nước suối trong veo gợn sóng lăn tăn, trong không khí như có hơi nước, cảnh sắc hữu tình.
Đường Niểu Y đi dạo một vòng, bỗng nhìn thấy tiểu sa di vừa rồi dẫn nàng vào đang đứng dưới gốc cây hạnh, tay cầm một cây sào dài, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào những quả hạnh vàng cam mọng nước trên cây.
Tiểu sa di còn nhỏ tuổi, ước chừng mười tuổi, tướng mạo khôi ngô tuấn tú nhưng dáng người có hơi nhỏ nhắn. Khi đánh quả hạnh còn phải kiễng chân, lại sợ làm rụng quả cho nên ra tay rất nhẹ, ngay cả tiếng gió còn lớn hơn. 
Đường Niểu Y thấy vậy, bèn đi tới trêu chọc: "Tiểu sư phụ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play