Sau khi uống thuốc xong, Hạ Tiếu ra ngoài chơi đùa cùng các tỷ muội. Đường Niểu Y buồn chán ngồi trên ghế treo trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời qua những tán lá xanh.
Xuân vừa tới, nụ hoa vừa mới nhú lên, ánh nắng mặt trời khiến người ta dễ buồn ngủ.
Nhìn một hồi, nàng khoanh tay nằm nghỉ trên ghế, vô tình mơ về một giấc mộng xuân kỳ quái.
Trong rừng trúc bị sương mù bao phủ, một thiếu nữ chống cằm trắng như ngọc ngồi trên bậc thềm, bên chân là con chồn đỏ rực đang lười biếng ngủ.
Nàng như đang đợi ai đó trở về.
Chờ rất lâu, trong rừng trúc mới vang lên tiếng gọi của một nam tử.
"Niểu nương."
Nàng ngước mắt nhìn nam tử mặc tuyết bào đang chậm rãi bước tới rồi ngồi xổm bên chân nàng, vẻ mặt dịu dàng nâng gương mặt nàng lên.
"Niểu nương chạy thật nhanh, suýt nữa ta không bắt được."
Trên người hắn vương mùi máu. Dù đã ngửi bao lần nhưng nàng vẫn không thích mùi đó, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm, vì vậy nàng khéo léo gạt tay hắn ra.
Nam tử thở dài bất đắc dĩ, đứng dậy quay sang một bên đốt hương tắm rửa.
Khi hắn trở lại, nàng vẫn chống cằm ngồi trên bậc thềm, mơ màng không biết đang nghĩ gì.
Nam tử không hề ngạc nhiên, tiến đến bên nàng, cúi xuống bế nàng lên, vô tình chạm vào chân nàng. Bỗng nhiên, nàng có phản ứng mạnh mẽ, đưa tay túm tóc hắn, giọng nói khàn khàn: "Ngươi muốn làm gì?"
Nam tử lắc đầu với nàng: “Đừng sợ, nơi này chỉ có ta, không ai có thể nhìn thấy. Những người bên ngoài đuổi theo muốn cướp nàng đều đã bị ta giết.”
Giết những kẻ nhìn thấy nàng, cho nên toàn thân hắn đều dính máu.
Nàng không nói gì thêm, cúi đầu, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, khí tức quanh nàng như ghét bỏ nhưng cũng mang theo chút phóng túng.
Nam tử cúi đầu lướt qua nàng, ôm nàng tiếp tục đi về phía trước.
Đến trong phòng, hắn đặt nàng lên giường, đưa tay cởi áo xuân mỏng manh trên người nàng.
Vừa chạm đến vai, nàng bỗng cầm tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nam tử dừng lại, từ chối nàng: "Không được."
Không được, vậy nàng cũng không muốn.
Nàng ôm chặt áo khoác bị kéo ra.
Nam tử thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Vì thế trong giấc mộng, nàng đã cắn vào vai hắn, còn hắn thở hổn hển kiềm chế đầy ham muốn.
Trong ánh mắt mông lung, nàng như thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn không còn bình tĩnh mà trở nên lơ đãng và chậm chạp. Thân thể nhạy cảm của hắn run rẩy đến cực độ, giống như đang bị đùa bỡn, đầy thương tích.
Đó là khuôn mặt của Quý Tắc Trần.
Dù đã có những phản ứng như vậy nhưng hắn vẫn không đẩy nàng ra mà ngược lại còn nắm chặt tà áo trắng đang rũ trên mặt đất, hàng mi dày uốn cong, ướt át như sắp khóc.
Cảm giác thánh khiết bị xâm phạm khiến lòng nàng dâng trào một ham muốn khó nói, càng làm nàng không biết nên nhẹ tay hay không, thậm chí thật sự đã bắt nạt hắn khóc.
Khuôn mặt cao quý của hắn tràn đầy vẻ kiềm chế, đôi mắt lạnh lùng mang theo khát khao, nhìn nàng bằng ánh mắt vừa cầu khẩn vừa buông thả.
Cuối cùng, nàng suýt nữa đã chơi hỏng hắn…
Mộng cảnh quá chân thật khiến nàng lăn từ ghế treo xuống đất, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, hai gò má nàng nóng bừng, ngồi dưới đất ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn, không kìm được mà che mặt lại, thậm chí không dám nghĩ đến giấc mơ ấy.
Đây là lần đầu tiên nàng mơ thấy một giấc mộng như vậy. Nhưng... Giấc mơ của nàng phần lớn đều trở thành sự thật, khiến nàng cảm thấy giấc mộng này thực sự hoang đường.
Nhất định là giả!
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đã mấy ngày trôi qua từ khi chiếc khăn tay thất lạc, Đường Niểu Y không còn lui tới Lan Viên, thậm chí, chỉ thoáng thấy Quý Tắc Trần từ xa trong phủ, nàng đã quay người né tránh.
Xuân đang độ đẹp nhất, những cánh hoa nhẹ rơi trên tờ giấy, trải dài dưới nắng. Trong viện, các thị nữ trang điểm thanh thoát, tỉ mỉ đun nước, pha trà và đánh bọt. Một thiếu nữ uyển chuyển tựa lưng, thảnh thơi đón ánh nắng chan hòa.
Nàng ấy khẽ cúi đầu, nhận chén trà từ tay thị nữ và nhấp một ngụm nhỏ. Thị nữ lại đưa chiếc chén bạch ngọc tráng men sang, thiếu nữ khẽ xoay người, che miệng nhả trà ra. Vị ngọt tinh tế len lỏi nơi đầu lưỡi khiến tâm trạng nàng ấy trở nên thư thái hơn.
Người này chính là Quý A Thố, tiểu nữ nhi của Tam lão gia. Dạo gần đây, nàng ấy có ý định sửa sang lại sân nhỏ nên Đường Niểu Y thường ghé qua mỗi khi rảnh rỗi.
Quý A Thố nói với thiếu nữ đang chăm chú cúi đầu viết trên bàn đá: "Niểu Niểu, ta muốn trồng hoa ở đây, giống như loại hoa dây leo trong viện của muội, loại có thể bắc giàn và lợp mái ấy.”
Đường Niểu Y ngẩng đầu, ánh mắt cong cong như vầng trăng non, dịu dàng đáp: “A Thố tỷ tỷ cứ yên tâm, việc này không khó, nhưng bố cục sân phải điều chỉnh lại, vì nếu trồng hoa dây leo, chúng có thể che khuất phong thủy và làm không gian thêm ẩm thấp, không tốt cho người ở lâu dài.”
Quý A Thố rất tin tưởng nàng, vừa hay, phong cảnh trong viện đã trở nên nhàm chán, thay đổi một chút cũng không thành vấn đề.
Sau một lúc trầm ngâm, Quý A Thố mỉm cười nói: “Vậy cũng được, chuyện này giao cho Niểu Niểu, sau đó ta nhất định sẽ hậu tạ xứng đáng.”
Đường Niểu Y gấp bản thiết kế lại, đôi mắt trong veo khẽ nheo, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Đa tạ A Thố tỷ tỷ.”
Thiếu nữ này ngoan ngoãn lại dễ mến, tính tình hòa nhã, không hề kiêu căng, khiến ai ở bên nàng cũng cảm thấy thoải mái. Dù không phải tiểu thư chính thức trong phủ, nhưng ai nấy đều xem nàng như muội muội mà đối đãi.
Quý A Thố đẩy chén trà về phía nàng, mỉm cười nói: "Niểu Niểu, loại trà sữa lần trước muội uống trong viện, ta đã bảo người làm theo rồi, muội thử xem."
Đường Niểu Y nhẹ g nâng chén trà lên, hàng mi dài khẽ cụp, nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống, lắc đầu bảo: “A Thố tỷ làm sai rồi.”
Quý A Thố cũng nhận ra, gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, cảm giác không ngon như lần trước, ngọt quá nên ngấy.”
Đường Niểu Y gợi ý: "Tỷ có thể thêm một ít hoa nại khô vào trà, như vậy vị ngọt sẽ bớt đi, thêm chút chát nhẹ, vừa hài hòa lại vẫn giữ được hương trà."
"À." Quý A Thố bừng tỉnh, cười nói: “Hóa ra là vậy.”
Nàng ấy cúi đầu suy nghĩ rồi tiếc nuối bảo: “Nhưng viện của ta không có hoa nại, chỉ ở Minh Nguyệt Lang mới có thôi.”
Xung quanh Minh Nguyệt Lang trồng nhiều loại hoa cỏ kỳ lạ, những chiếc lá non nghiêng mình bên núi giả, khiến hoa như muốn bùng cháy.
“Nhưng lát nữa ta phải ra ngoài một chuyến, các thị nữ trong viện lại lơ đễnh, không chọn được hoa đẹp.”
Mỹ nhân kiều diễm như hoa, dịu dàng che tay nàng, hơi ấm như gió xuân, khiến đầu óc Đường Niểu Y mê mẩn. Trong khoảnh khắc mơ màng, Đường Niểu Y cảm thấy không tỉnh táo, liền nói: “A Thố tỷ tỷ, lát nữa muội rảnh, không bằng để muội giúp tỷ hái một ít hoa?”
“Đa tạ Niểu Niểu.” Quý A Thố đưa tay ôm lấy đầu nàng.
Thật mềm, thật thơm.
Hương thơm quyến rũ lại khiến nàng choáng váng.
Không ở lâu trong viện của Quý A Thố, Đường Niểu Y cầm giỏ đi ra viện tìm hoa nại.
Minh Nguyệt Lang.
Nơi đây được xây dựng trên mặt nước, bên trong có cây xanh và núi đá giả, đối diện là làn nước trong xanh rập rờn, tựa như cầu vồng trong lòng nước. Ba gian Thùy Hoa Môn Lâu là điểm lý tưởng để thưởng thức ánh trăng nơi chân trời.
Những bông hoa nại trắng tinh và đáng yêu, dù chưa nở nhưng đã thoang thoảng hương thơm dịu dàng.
Đường Niểu Y vừa hái hoa vừa leo lên thang gỗ, trên tay cầm giỏ hoa. May mắn là ánh nắng không quá gay gắt, ngẩng đầu lâu cũng không khiến mắt nàng choáng váng.
Làm trà sữa không cần quá nhiều hoa, nàng hái một ít rồi xuống thang gỗ, muốn trở về tìm cái mẹt để phơi khô, đến lúc đó dùng để thêm vào trong trà. ( truyện trên app T Y T )
Khi đi qua hành lang Xích Ô, Đường Niểu Y tình cờ gặp Quý Tắc Trần, người đang bị Quý Tông Lâm, con trai của Tứ lão gia chặn lại.
Quý Tông Lâm là con trai trưởng của Tứ lão gia Quý Tú Chương, mà Tứ lão gia từ trước đến nay không ưa gì Quý Tắc Trần, luôn thể hiện rõ sự khinh miệt ngay trước mặt mọi người.
Đương nhiên, Quý Tông Lâm cũng không thích Quý Tắc Trần, nhất là cách đây không lâu hắn ta từng muốn làm tế sư Xuân Thường nhưng lại bị bệ hạ trực tiếp bác bỏ, điều này khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Đêm qua hắn ta say rượu trên thuyền hoa, sáng nay vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, giờ đây lại đột nhiên gặp Quý Tắc Trần với khí chất thanh tao. Sự ghen tị trong lòng hắn ta không thể kìm nén, liền lợi dụng cơn say để chặn Quý Tắc Trần lại.
“Quý Tắc Trần, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã làm gì.”
Lời Quý Tông Lâm khiến Quý Tắc Trần hơi nâng mắt, ánh nhìn ấm áp đổ xuống người hắn ta. Khuôn mặt tái nhợt không màu của Quý Tắc Trần, cùng với đôi mắt vàng nhạt trong suốt, toát lên vẻ thanh khiết và sạch sẽ.
Trên mặt Quý Tắc Trần không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ bình thản đáp: “Ồ, ta đã làm cái gì?”
Giọng điệu như thể câu hỏi ấy không đáng để bận tâm.
Bình thường, Quý Tông Lâm được mọi người bên ngoài tôn sùng là thiên chi kiêu tử nhưng không ai dám đem hắn ta ra so sánh với Quý Tắc Trần.
Bởi vì hắn ta không thể so sánh với Quý Tắc Trần.
Cơn ghen ghét dâng cao, hắn ta ôm đầu, lắc lư cơ thể mệt mỏi, cúi đầu tức giận mắng vài câu.Những lời lẽ thô tục từ chốn hoa bướm vang lên thật chói tai, khiến người khác không khỏi nhíu mày, nhưng Quý Tắc Trần chỉ thản nhiên nhìn hắn ta bằng ánh mắt không buồn không vui.
Khi thấy ánh mắt khác thường của Quý Tắc Trần, Quý Tông Lâm bất giác nghẹn lời, không tự chủ lùi lại một bước. Nhưng đột nhiên, hắn ta nhớ ra điều gì, khuôn mặt bỗng chốc trở nên giận dữ, nhanh chóng rút kiếm từ bên hông.
“Quý Tắc Trần, ánh mắt của ngươi có ý gì, khinh thường ta sao?"
Thanh kiếm lạnh lẽo áp sát cổ Quý Tắc Trần, sợi tóc dài đen nhánh buông xuống vai bị chém đứt, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Quý Tông Lâm cười lạnh: “Ngươi là nghiệt chủng xuất thân thấp hèn, sớm muộn gì thanh danh của Quý thị cũng sẽ bị ngươi hủy hoại.”
Những từ “nghiệt chủng” và “thấp hèn” vang lên như tiếng gió xé tan những chiếc lá, thật chói tai.
Quý Tắc Trần hơi chuyển động đồng tử, ánh mắt của hắn như thể đang nhìn thẳng vào Quý Tông Lâm nhưng lại như rơi vào trầm tư, khuôn mặt trắng như sứ không chút tình cảm.
Đột nhiên, con chồn đỏ trong lòng hắn nhảy lên, bốn chân ôm chặt cổ Quý Tông Lâm, nó kêu lên một tiếng rồi lộ ra chiếc răng sắc nhọn, cắn chặt vào vai hắn ta.
Quý Tông Lâm kêu lên thảm thiết, hai tay gạt con chồn ra khỏi người: “Cái quái gì vậy, cút khỏi người ta, a—”
Hắn ta còn chưa kịp chạm vào con chồn thì nó đã nhẹ nhàng nhảy xuống đất, ngồi xổm bên chân Quý Tắc Trần, đưa chân liếm máu.
Ai cũng biết chồn đỏ có độc.
Quý Tông Lâm khó chịu như thể sắp ngạt thở, dùng hai tay bóp cổ, mặt hắn ta lập tức đỏ bừng, giống như phát điên bò dậy khỏi mặt đất, đập đầu vào cột gỗ sơn đỏ khắc hoa văn.
Không lâu sau, trán Quý Tông Lâm đầy máu, dòng máu chảy đầm đìa trên khuôn mặt, hắn ta thở hổn hển ngã xuống đất, cơn giận vừa nãy giờ đã được thay thế bằng nỗi sợ hãi.
Nam tử không nhiễm bụi trần bước từng bước đến trước mặt hắn ta, chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt như Bồ Tát cúi xuống nhặt hoa, giọng nói lạnh lùng như ngọc rơi xuống hồ: “Ta không thích bị người khác dùng kiếm chỉ vào, lần sau không được phạm lỗi nữa.”
Trong vẻ nhã nhặn toát lên sự khoan dung của một người huynh trưởng.
Quý Tông Lâm run rẩy toàn thân, máu trên trán tích tụ lại trong hốc mắt, giống như sự hối hận nhỏ giọt từ tròng mắt, hơi thở hổn hển.
Tầm nhìn của Quý Tắc Trần dần dừng lại trên gương mặt hắn ta, cánh tay buông xuống bên cạnh dường như không thể kiểm soát mà run rẩy.
Màu đỏ của máu là sắc thái duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy thỏa mãn trong thế giới xám trắng nhạt nhòa.
Hắn muốn dùng màu sắc này để vẽ lên tuyết trắng, muốn...
“Có thể cho ta giết ngươi không?” Không biết từ khi nào, vẻ mặt hắn đã trở nên mơ màng, đôi môi mỏng nở nụ cười, tựa như một người quân tử tuân thủ phép tắc.
Con chồn cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Quý Tắc Trần liền mở miệng cắn vào ngón tay thon dài của hắn.
Cảm giác đau đớn lập tức ập đến, Quý Tắc Trần chớp hàng mi đen, đôi mắt mờ mịt ướt át nhưng vẫn giữ nét dịu dàng và từ bi như trước, chỉ thêm phần thương hại kỳ lạ.
Khi hắn hỏi câu đó, Quý Tông Lâm đã bị dọa đến mức hai mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.
Thật tiếc...
Quý Tắc Trần vẫn chưa thỏa mãn, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Quý Tông Lâm không rõ sống chết.
Một lúc sau, có người xuất hiện, một tay kéo Quý Tông Lâm hôn mê như kéo một cái cây khô không biết đi đâu về đâu.