Một bên khác.

Đường Niểu Y một khắc cũng không dừng lại mà chạy về viện tử, nàng mới phản ứng lại được là hắn không có đuổi theo.

Có lẽ là thật sự buông tha nàng rồi.

Nàng đè nén trái tim đang đập loạn không ngừng mà dạo bước đi vào trong phòng, đứng ở trước bàn rót một ly trà lạnh đầy ắp, uống một ngụm, nhịp tim cuối cùng cũng chậm rãi trở về vị trí cũ.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng cẩn thận nhớ lại việc gặp phải Quý Tắc Trần tối nay.

Xem ra, Quý Tắc Trần là một tên biến thái có quy tắc riêng, cho nên chỉ cần nàng từ chối thì sẽ có cơ hội giữ được tính mạng.

Suy nghĩ một lúc, nàng không khỏi hồi tưởng lại tối nay hắn tựa hồ có chút khác thường, đối với nàng vừa ôm vừa dựa sát vào, tựa hồ cực kỳ yêu thích.

Bởi vì thích tay của nàng sao?

Đường Niểu Y cúi đầu, ánh mắt vô tình lướt qua ngón tay, ngón tay thon dài trắng nõn sạch sẽ tỏa sáng dưới ánh đèn dịu nhẹ, loại cảm giác tê dại như được tơ lụa mềm mại lướt qua, tựa hồ đang lan tràn.

Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một màn trước đây không lâu vô tình tọc mạch được, Trần thị bị người ta ngậm liếm ngón tay.

Tuy rằng hình ảnh đó rất bóng bẩy, nhưng nàng lại cảm thấy Quý Tắc Trần rõ ràng cái gì cũng không làm, mà lại còn sắc tình hơn.

Hai gò má Đường Niểu Y lại bắt đầu nóng lên, nàng vội vàng rót trà lạnh vào lòng bàn tay, lại tưới lên trên gương mặt, sau khi lý trí tỉnh táo thì ngồi trên ghế thở dốc.

Nàng cảm giác sự cổ quái của Quý Tắc Trần dường như đã truyền sang cho nàng.

Hồi lâu, nàng nghĩ đến dây đỏ buộc ở cổ tay, chuẩn bị cởi bỏ nó. Nhưng bất kể là dùng kéo hay là đá mài, sợi dây đỏ kia cũng như là dây thép cứng rắn không hề bị tổn hại, ngược lại còn siết chặt cổ tay nàng đến đỏ bừng.

Cái này làm bằng gì vậy?

Cuối cùng Đường Niểu Y kéo kéo sợi dây đổ trên cổ tay mấy cái rồi thất vọng từ bỏ.

Bất kể như thế nào, tay, còn cả mạng của nàng, cuối cùng cũng đã bảo vệ được.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Không biết có phải vì lời Quý Tắc Trần nói hôm đó có vấn đề hay không, gần đây Đường Niểu Y có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được có chỗ nào không đúng.

Phía chân trời bắt đầu mưa tí tách, thời tiết âm u, không thích hợp để ra ngoài.

Đường Niểu Y ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên, cắn cái bút chì than mình làm rồi vẽ sột soạt trên giấy.

Hạ Tiếu đang pha chế son phấn cho nàng, đặt gương đồng ở trên bệ cửa sổ, ngồi bên cạnh nàng cầm hộp son phấn thoa lên mu bàn tay nàng, sau đó điều phối màu sắc để phù hợp với da thịt, thỉnh thoảng lơ đãng nghiêng đầu nhìn nàng.

Bỗng nhiên nàng nghe thấy Đường Niểu Y thấp giọng nỉ non cái gì đó. Hạ Tiếu ghé sát vào nghe, mặt lộ vẻ hoảng sợ, son phấn trong tay rơi xuống mặt đất, hạt phấn như hạt lượu bay tung tóe lên đôi giày.

"Cô nương, người muốn cái gì?"

Đường Niểu Y chớp chớp mi, ánh mắt mang nhìn nàng, lặp lại câu nói: “Muốn một cây dao sắc bén đến có thể chém đứt cổ tay."

Hạ Tiếu nuốt nước miếng, giọng điệu có chút lắp bắp hỏi nàng: "Cô nương, người muốn dao để làm gì?"

Câu hỏi này đã thức tỉnh Đường Niểu Y.

Muốn dao để làm gì?

Nàng cúi đầu trầm tư, khóe mắt lơ đãng quét qua quả hồng trên cái khay gỗ ở bên cạnh bàn, trong mắt đột nhiên lóe lên, khẳng định nói: "Gọt quả hồng."

Nàng có chút khát nước, hẳn là muốn gọt trái cây.

Hạ Tiếu thở phào một hơi, vừa rồi mơ hồ nghe thấy giọng nói nỉ non của Đường Niểu Y, còn tưởng rằng nàng gặp ác mộng gì.

Hạ Tiếu gọt trái cây rồi đưa qua.

Nhìn thiếu nữ hai tay cầm trái cây, ăn từng miếng nhỏ, trong lòng nàng ấy vừa vui mừng vừa thoải mái.

Không biết là có phải gần đây số lần nằm mơ quá nhiều hay không, Đường Niểu Y cảm thấy mình có chút quái lạ, ngứa tay, trong lòng cũng ngứa, thường xuyên không nhịn được mà đi vào phòng bếp xem người ta đốn củi, chặt xương, thịt.

Số lần đi đến đó nhiều rồi, Lưu bá ở bếp sau cho rằng nàng muốn học nấu cơm, liền dành thời gian đích thân dạy nàng làm đồ ăn như thế nào.

Buồn bực ở phòng bếp một đoạn thời gian, sau khi nàng học được vài món ăn, cảm giác lòng ngứa ngáy khó chịu kia mới biến mất.

Nàng cảm thấy lời Quý Tắc Trần nói với nàng hôm đó có vấn đề.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Thừa dịp hôm nay mưa xuân triền miên, Đường Niểu Y vẽ xong bản vẽ của viện Xước, sai người đưa qua.

Quý A Thố hết sức hài lòng với bản vẽ của nàng, còn thưởng cho Hạ Tiếu không ít tiền.

Trở về Hạ Tiếu đưa tiền lại cho nàng, nàng và Hạ Tiếu chia nhau một chút.

Lại có thêm chút tiền, Đường Niểu Y vui vẻ đổ số tiền tích góp của mình ra đếm, vẫn không đủ để mua chuộc người. Cuối cùng nàng tiếc nuối lấy vàng ra, thầm nghĩ thêm những thứ này hẳn là đủ rồi.

Thừa dịp sắc trời còn sớm, Đường Niểu Y mang theo kim bài xuất phủ.

Thành Biện Kinh chẳng phân biệt thời gian, nơi này vô cùng náo nhiệt, đường lớn rộng rãi, hai bên là các loại cửa hàng đủ màu sắc khác nhau, xe ngựa đi xen kẽ qua nhau, trong thành không cho phép cưỡi ngựa cho nên còn có rất nhiều khách giang hồ dắt ngựa đi qua.

Đại khái là trước đó không lâu vừa có mưa, trên đường lát đá cuội đọng lại nước nông, không khí cũng có cảm giác ẩm ướt, trong lành.

Bánh xe ngựa đi qua vũng nước, nước bắn lên làm ướt làn váy của Đường Niểu Y. Nàng cúi người, không nói gì mà rung rung váy.

Dưới chân thiên tử có rất nhiều kẻ quyền quý, người có thể ngồi xe ngựa ở thành Biện Kinh đều có thân phận không nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng cảm thấy những người này không có tố chất, khi đi qua đoạn đường có người cũng không biết đi chậm lại.

Lúc nàng rung váy vô tình làm rơi kim bài trong túi, vội vàng nhặt lên, ánh mắt lơ đãng rơi xuống trên chiếc xe ngựa kia, dường như nó ngừng lại.

Xe ngựa dừng lại bên đường, phu xe nhảy xuống từ trên xe ngựa, sau đó sải bước đi đến trước mặt Đường Niểu Y, trên mặt mang theo vẻ sát khí.

Nàng tựa hồ mắng không thành tiếng.

Trái tim Đường Niểu Y giật thót lên, nhịn không được mà lui về sau mấy bước.

"Cô nương, thật có lỗi, đây là xiêm y mà chủ tử bồi thường cho ngươi." Đại hán cúi người về phía nàng, sau đó dâng túi tiền lên.

Thì ra là xin lỗi.

Đường Niểu Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng sẽ không tỏ ý tức giận đối với người lịch sự như vậy, khoát tay nói với đại hán: "Không cần không cần, chỉ bị ướt một chút, một lát nữa sẽ khô thôi."

Túi tiền đó phình lên, thoạt nhìn đã biết không ít, nàng không thể nhận tiền trái với lương tâm được.

Đại hán thấy nàng không nhận, cưỡng ép nhét túi tiền cho nàng rồi xoay người rời đi. Phía sau toàn là thị vệ đeo đao, Đường Niểu Y không dám đuổi theo, mờ mịt cầm túi tiền nhìn đại hán ngồi lên xe ngựa tiếp tục đánh xe.

Rèm trúc bị gió thổi tung lên, người bên trong mơ hồ lộ ra đường nét lạnh lùng thâm thúy.

Ương Vương?

Nàng chớp chớp mắt, xoay người như có tật giật mình, một tay đặt lên ống tay áo.

Có lẽ hắn ta không nhìn thấy.

Các cửa hàng cầm đồ của thành Biện Kinh không ít, sau khi so sánh giá cả, Đường Niểu Y chọn tiệm cầm đồ ra giá cao nhất để cầm miếng vàng đó.

Cầm túi tiền nặng trĩu, nàng xoay người đi đến quán rượu ngư long hỗn tạp.

Nơi này là nơi loạn nhất thành Biện Kinh, nơi tụ tập của những kẻ chơi bời lêu lổng, cũng là nơi tụ tập của những vị khách giang hồ.

Trong đám nữ nhân uống đến say mèm, bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử nhỏ nhắn dịu dàng, không ít người ánh mắt đều nhìn thẳng vào nàng.

"Ông chủ, xin hỏi một chút nơi này có bán Song Diện Đao không?" Đường Niểu Y lướt qua quán rượu, đi đến một tiệm rèn ở bên cạnh, khom lưng hỏi người thợ rèn tàn tật.

Người thợ rèn liếc mắt một cái, nói: "Năm lượng bạc."

Đắt thật.

Đường Niểu Y đau lòng móc ra năm lượng bạc còn chưa cầm nóng tay đưa cho thợ rèn.

Thợ rèn nhận lấy bạc, ước lượng, dặn dò nàng chờ một chút sau đó chống gậy đi vào phòng.

Đường Niểu Y ngồi ở cửa tiệm rèn, nhàm chán nhìn qua quán rượu đối diện, không ít người trên người đều đeo đao, nhìn không ra trò gì. Nhưng nơi đám nam nhân sung sức uống rượu tụ tập sẽ không thể thiếu việc tranh đấu, chỉ chốc lát sau liền có người náo loạn, suýt nữa dỡ bỏ cả quán rượu, cuối cùng ông chủ quán rượu ra mặt mới may mắn thoát khỏi tai họa.

Hai khách giang hồ kia đều hừ lạnh ngồi xuống, không nhìn nhau.

Đường Niểu Y thấy vậy hưng phấn, hai tròng mắt sáng rỡ như sao trời lấp lánh.

Hai người gây chuyện kia có lẽ đều là người thiếu tiền, dường như là vì nhờ ủy thác mà gây nên tranh chấp.

Trong đó vị nam tử không tranh được được ủy thác kia, trước đó không lâu còn xuất hiện ở Quý phủ, sở dĩ nàng có ấn tượng với hắn ta là vì gia cảnh nam tử này nghèo khó, phụ thân đánh bạc thiếu nợ chồng chất để lại cho hắn trả, cho nên mới cần dùng tiền gấp.

Quý phủ rất lớn, mỗi góc trong quý phủ đều phải sửa chữa trang trí lại. Đường Niểu Y nhớ trước đó không lâu nam tử này còn dời núi giả trong phủ, hơn nữa hôm qua còn ở sửa chữa nóc nhà Cư Viên cùng những người khác.

Chuyện mua chuộc người hãm hại trên yến tiệc hải đường cuối cùng cũng có manh mối, người trong phủ không thiếu tiền như vậy, thậm chí còn có thể có nguy cơ bị phản bội, cho nên vì để kịch bản hãm hại tiến hành thuận lợi, ban đầu nàng nghĩ đến chính là người này.

Khi nãy cách xa chỉ cảm thấy có chút tương tự, đến gần xem xét thì quả thật là hắn.

Gần đây vận khí của Đại Triệu như đụng phải tà ma, liên tiếp mấy lần ủy thác đều bị người ta đoạt mất, những người đòi nợ kia lại liên tiếp đến nhà quấy rối, khiến cho mẫu thân hắn ta thường xuyên đau ốm.

Thấy mẫu thân như thế, hắn ta thực sự không đành lòng, chỉ dựa vào việc làm công ở Quý phủ, căn bản còn không trả hết nợ cờ bạc còn lại của phụ thân.

Mang theo một thân mệt mỏi rã rời, Đại Triệu ra khỏi quán rượu, nhưng đi chưa được mấy bước liền phát hiện dường như mình bị người ta theo dõi.

Hắn ta tưởng rằng là người trước đó không lâu xảy ra tranh chấp với hắn ở quán rượu, trong mắt vụt qua sự tàn nhẫn, xoay người chọn ngõ sâu đi vào, sau đó nhanh chóng trốn vào chỗ tối như con mãnh thú tùy thời cơ mà hành động, chỉ đợi người nọ thò đầu ra liền vung côn báo thù.

Nhưng xuất hiện ở góc ngõ sâu là cô gái mặc y phục sạch sẽ thanh nhã, búi tóc của nàng đen như lông quạ, chỉ đeo cái trâm xanh biếc đơn giản cùng với bông hoa giả, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vô hại, đột ngột xuất hiện ở con ngõ nhỏ chật hẹp ẩm ướt như tiểu tiên tử đi lạc vào cõi trần.

Nhất là ánh mắt nàng khi nhìn người khác, rụt rè lại mang theo ánh sáng tươi đẹp, giống như cảnh xuân rực rỡ đang cháy bỏng ở phía chân trời.

Cây gậy gỗ Đại Triệu tiện tay nhặt lên lúc này khựng lại giữa giữa không trung, cách cái đầu tóc xanh của nữ lang chỉ có nửa bước, miễn cưỡng dừng lại.

"Biểu cô nương?" Hắn chăm chú nhìn về phía nữ tử trước mắt.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play