Giang Viện Triều và Thiệu Vân ở khá xa chỗ Giang Thiên Ca, nhưng bọn họ gần như cùng với đám người Lục Chính Tây chạy đến nơi.
Hai đứa trẻ đã bị người của Lục Chính Tây khống chế, một quả bom khác chưa phát nổ cũng đã bị người lính chuyên xử lý bom lấy đi, Giang Thiên Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng buông lỏng, cảm giác trên người cũng trở lại. Cánh tay bị cắn đến máu me be bét, đau đến mức cô phải hít vào mấy hơi lạnh.
Tai cũng ù đi, như có vật gì dày đến mười mét bịt kín, lại như có mười vạn con ong mật đang họp hành trong đó.
Giang Viện Triều trước mặt mấp máy môi, nhưng nói gì thì Giang Thiên Ca hoàn toàn không nghe rõ.
“Bố, bố đừng nói chuyện nữa, để con nghỉ một lát đã.”
Nhìn sắc mặt Giang Viện Triều lúc này, trắng bệch như tờ giấy, Giang Thiên Ca thấy chột dạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play