Giang Thiên Ca càng chạy càng nhanh. Nhìn thấy trên đường phố xa xa, một binh sĩ mặc quân trang, ngồi xổm trước hai đứa trẻ đang gào khóc khuyên can.
Hai đứa trẻ một cao một thấp, trên người đều bẩn thỉu, vừa khóc lóc vừa chỉ về phía trước nói muốn tìm ba.
Người binh sĩ trông còn khá trẻ, hiển nhiên là không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, bị hai đứa nhỏ khóc không ngừng làm cho lúng túng, ánh mắt anh ta cầu cứu nhìn về phía đồng đội đang đứng gác không xa.
Giang Thiên Ca tăng tốc chạy tới, nửa ngồi xổm ở vị trí chếch phía trước đứa trẻ cao hơn, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của đứa trẻ, cô lên tiếng dỗ dành: “Các cháu đừng khóc nữa, cô có đồ ăn ngon này.”
Giang Thiên Ca mở hộp cơm ra, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi.
Hiện tại tuy rằng không giống như hơn mười năm trước, các loại thực phẩm từ thịt đều phải được phân phối bằng tem phiếu, mức sống của mọi người cũng đã khá hơn trước kia. Nhưng cho dù là như vậy, đối với phần lớn mọi người mà nói, thịt vẫn là món ăn chỉ thi thoảng mới được ăn.
Trẻ con năm sáu tuổi, chẳng đứa nào mà không thèm thịt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT