Nấm này cô đã xem kỹ và cũng xác nhận bằng thiên phú – đúng là loại có thể ăn, không độc.
Đồ Mặc kia… cũng không đến mức quá tệ.
Có lẽ là thấy mọi người làm nhiệm vụ vất vả nên cho họ một bữa cơm trưa miễn phí.
Đúng lúc này, cô lại nghe nó lầu bầu:
“Ngốc tử đúng là đáng thương thật, có đồ ăn mà cũng không biết ăn! May mà mẹ tôi không sinh tôi ra làm ngốc tử!”
“Phải ăn nhiều một chút mới có sức dọa người!”
Kỷ Hòa: “……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT