Kỷ Hòa rời khỏi phòng vệ sinh, thong thả hướng về phía trạm xe buýt mà đi. Trạm tiếp theo, cô dự định sẽ ghé qua vườn thực vật nổi tiếng. Đây là nơi được quảng cáo có đến hơn vạn loại thực vật, nếu có thể mỗi loại cây lấy được một chiếc lá, thì việc nâng cấp không gian của cô chắc chắn không còn là điều khó khăn. Ý nghĩ đó khiến cô vô cùng phấn khởi.
Chiều hôm ấy, đội chiếc mũ rộng vành che nắng, Kỷ Hòa len lén lút lút trong khuôn viên vườn thực vật, lặng lẽ tiến hành “nhiệm vụ”. Cô không dám bạo gan bẻ hoa hay vặt lá cây nổi bật nào, chỉ chọn những chiếc lá khô rụng dưới gốc hoặc mấy nhánh cỏ dại vô chủ. Khô vàng hay héo úa, với cô cũng chẳng thành vấn đề. Mục tiêu là thu được càng nhiều loại cây càng tốt.
Vườn thực vật rất rộng lớn, số người tham quan cũng không quá đông. Chỉ cần cẩn thận một chút, hành động của cô cơ bản sẽ không bị ai phát hiện. Dù có bị nhìn thấy, cùng lắm người ta chỉ phàn nàn đôi câu về ý thức công cộng, chứ chẳng ai đi báo quản lý cả. Cẩn thận là vậy, nhưng Kỷ Hòa vẫn không ngừng tay suốt cả buổi. Cô nhắm đến từng khu vực, kéo hết lá cây có thể với tới, ngay cả những mảng cây cỏ dại mọc tràn cô cũng không bỏ qua.
Đến lúc bước ra khỏi vườn thực vật, cô cảm thấy cả người như bị rút cạn sức lực. Một buổi chiều không ngơi tay, đôi chân cô đã lê lết đi được hơn 40.000 bước, chẳng khác gì một cuộc marathon. Nhưng nghĩ đến tiền vé vào cổng mà cô đã bỏ ra, Kỷ Hòa chỉ hy vọng nỗ lực này có thể bù đắp xứng đáng. Tuy nhiên, khi kiểm tra không gian, khoảng cách đến tiêu chuẩn nâng cấp vẫn còn thiếu đến hơn 900 loại động thực vật. Cảm giác hụt hẫng khiến cô vừa thất vọng vừa không cam tâm.
Đi trên con đường về, mắt cô bỗng sáng lên khi nhìn thấy bồn hoa ven đường. Đây là những loài cây mà ban chiều trong vườn thực vật không có. Cô lập tức ngồi xổm xuống, cẩn thận kéo lấy vài chiếc lá nhỏ. Đang say sưa hành động, bất chợt quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt đầy nghi hoặc của những người qua đường. Gương mặt Kỷ Hòa thoáng đỏ bừng, nhưng cô nhanh chóng mỉm cười ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy, giả vờ như chẳng có chuyện gì, rồi rảo bước đi tiếp.
Dù có đôi chút xấu hổ, nhưng mỗi khi nhìn thấy một loài cây lạ, cô vẫn không thể kìm lòng. Trước cửa một nhà thuốc Đông y, mùi thơm đặc trưng của dược liệu thoảng qua làm cô lập tức đứng sững. “Dược liệu! Đây chẳng phải cũng là một loại thực vật sao?” Ý tưởng lóe lên, cô không ngần ngại bước vào tiệm thuốc. Bằng kỹ năng giao tiếp khéo léo và chút mặt dày, cô thuyết phục được ông lão bốc thuốc bán cho mình một túi nhỏ gồm đủ loại dược liệu với giá 500 tệ. Loại nào rẻ, ông cho cả nhánh; loại đắt, ông chỉ lấy một chút vụn từ đáy hộp. Nhưng với cô, những gì thu được đã quá đủ.
Kỷ Hòa vốn không am hiểu nhiều về dược liệu, nhưng vẫn rất cảm kích vì sự nhiệt tình của ông lão. Trước khi rời đi, cô không ngừng cúi đầu cảm ơn, lòng thầm nghĩ sau này nhất định phải quay lại cảm tạ một cách tử tế hơn.