Nghe thấy lời này, dì ấy giật mình. Ánh mắt đầy thương cảm nhìn Kỷ Hòa, tay đang cầm túi rác cũng khựng lại giữa không trung. Dì định đưa tay an ủi cô nhưng lại ngại vì tay mình quá bẩn. Lúng túng một hồi, dì nói:
“Cháu đừng khóc nữa! Dì không biết ba mẹ cháu đã mất, thật xin lỗi nhé. Họ có để lại lời nhắn nhủ gì không? Nếu dì có thể giúp, nhất định dì sẽ cố hết sức.”
Dì thật lòng thương cảm cô bé trước mặt, nhìn còn nhỏ hơn cả con gái mình, có lẽ đang học cấp ba. Một cô bé như vậy mà đã mất cả cha lẫn mẹ, tương lai chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn.
Kỷ Hòa vừa nức nở, vừa ngập ngừng trả lời:
“Ba mẹ cháu yêu động vật lắm. Họ muốn thu thập lông, móng, hoặc vảy rụng của các loài động vật, không cần nhiều, chỉ mỗi loại một chút thôi. Sau đó đem đốt để cúng trước mộ họ. Cháu thật sự rất mong có thể hoàn thành tâm nguyện của họ...”
A dì vỗ tay một cái, cười tươi rói, nói:
“Chuyện này có gì khó đâu! Để dì giúp cháu. Thời tiết bây giờ nóng nực như vậy, mấy con vật kia rụng lông nhiều lắm, mỗi lần quét dọn đều gom được cả đống lớn. Lúc đầu chúng tôi còn thấy thú vị, nhặt nhạnh cẩn thận, nhưng về sau thì bỏ luôn. Cháu chờ ở đây, dì đi tìm người giúp cháu. Dì quen không ít người chăn nuôi, mấy thứ này họ có nhiều lắm.”
Nói xong, dì lập tức bắt tay vào việc, vội vàng chạy về phía sân trong.
Kỷ Hòa lau khô nước mắt, trên khuôn mặt thoáng hiện nụ cười rạng rỡ. Dì ấy không chỉ tốt bụng mà còn đầy nhiệt tình, đúng là người có tâm yêu nghề.
Kỷ Hòa tìm một góc râm mát, ngồi xuống nghỉ chân. Nhân lúc này, cô làm bộ như lấy từ trong ba lô ra bốn túi trái cây, nào là táo, lê, thanh long, và cả dương mai. Tổng cộng ước chừng hơn 20 cân, nếu lấy thêm nữa, hai vai cô chắc chắn sẽ không gánh nổi.
Mấy loại trái cây này là thứ cô đã chuẩn bị kỹ trước khi ra ngoài, nghĩ rằng nếu chuyện thuận lợi, cô sẽ mang biếu để cảm ơn. Dù gì cũng không thể để người ta giúp không công mà không có lời đáp lễ.
Sau khi đặt túi trái cây bên chân, cô tiếp tục chỉnh sửa vật tư trong không gian bằng ý thức. Để tránh mất sức, cô cẩn thận canh đồng hồ, áp dụng chiến lược làm 10 phút, nghỉ 5 phút, nhờ vậy mà đầu óc vẫn luôn tỉnh táo, không hề cảm thấy đau nhức.
Hai tiếng trôi qua, cuối cùng Kỷ Hòa cũng sắp xếp xong không gian của mình, gọn gàng hơn nhiều và còn chừa lại một khoảng trống lớn. Đúng lúc này, dì tươi cười rạng rỡ bước ra từ sân trong, trên tay còn xách theo một chiếc túi nilon đen.
Kỷ Hòa lập tức điều chỉnh sắc mặt, cố gắng giữ nét ngoan ngoãn, cười tươi tiến lại gần. Chưa kịp đến gần, dì đã vội vàng cười nói:
“Tiểu cô nương, cháu thật may mắn đấy. Gần đây không chỉ động vật trên cạn rụng lông, mà ngay cả mấy con lưỡng cư cũng rụng không ít vảy. Nghe dì kể tình huống của cháu, mọi người ai cũng nhiệt tình, gom cho cháu một đống lớn. Trong túi này không chỉ có lông và lông vũ của động vật trên cạn, mà còn có cả vây cá của mấy con đã chết do thời tiết nóng bức nữa. Họ cắt vây ra để gửi cho cháu đấy.”