Thời gian dường như kéo dài vô tận, nhưng thực chất chỉ vài giây sau, tia sáng từ mắt robot tắt ngấm. Một giọng nói điện tử vang lên, phá tan bầu không khí ngột ngạt:

"Tạm thời đánh giá: Năng lực làm việc cao, yêu thích nhặt rác, không có mối đe dọa."

Người máy dường như không hề để tâm đến những gì vừa xảy ra, thản nhiên quay đầu đi và tiếp tục công việc vận chuyển rác ra bên ngoài như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Kỷ Hòa thở phào nhẹ nhõm, ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp. Lần này cô suýt chút nữa mất mạng, mùi tanh hôi nồng nặc của dầu mỡ trong không gian kín mít ấy thiếu chút nữa đã khiến cô không chịu nổi.

Phản ứng sinh lý tự nhiên làm cô buồn nôn, nhưng may mắn rằng bụng đang trống rỗng, không nôn ra được gì. Cô cố gắng che kín miệng, ép mình nín thở để dập tắt cảm giác khó chịu đang dâng lên từng đợt trong lồng ngực. Cảm giác này dần dần bị áp chế.

Kỷ Hòa không biết còn bao lâu nữa mới thoát khỏi không gian đầy rác này, nhưng thời gian là thứ mà cô không muốn lãng phí. Cố nén cơn khó chịu, cô bước nhanh hơn, ánh mắt không ngừng quét qua từng góc để tìm kiếm. Bất kỳ thứ gì lọt vào tầm tay đều được cô thu vào không gian cá nhân, bất kể là nội tạng gia súc, xương cốt hay những vật dụng rác rưởi khác. Chỉ cần ngón tay cô chạm vào, tất cả lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.

Bên ngoài có thể không nhìn thấy rõ sự khổng lồ của đống rác, nhưng khi bước vào, Kỷ Hòa mới nhận ra toàn bộ không gian trong phòng đã bị rác chất đầy từ sàn đến tận trần. Đống rác ngập ngụa, không có lấy một khe hở. Điều này ngược lại lại giúp ích cho cô, bởi cô thậm chí không cần cúi người mà chỉ cần giơ tay vuốt ve, những thứ nằm trong tầm với đều dễ dàng bị thu gom.

Trong lúc cô đang tất bật, hệ thống đột nhiên phát ra âm thanh quen thuộc:

“15 phút đã hết, hiện tại sẽ truyền tống ra khỏi phó bản.”

Kỷ Hòa vội vã chạm tay vào đống rác cuối cùng để thu nốt chúng vào không gian. Nhưng cô vẫn chưa kịp thỏa mãn với thành quả thì cả cơ thể đã bị hệ thống cưỡng chế truyền tống ra ngoài.

Cô nhìn lại, trong lòng đầy tiếc nuối. Dù cô đã cố gắng đến mức kiệt sức, số lượng vật tư thu được còn chẳng bằng một phần mười số rác trong phòng. Nhìn đống đồ ăn bị bỏ mặc thành rác thải, cô không khỏi đau lòng.

"Lãng phí thật đáng xấu hổ!" – Kỷ Hòa nghĩ thầm. Nhưng ngay sau đó, trong lòng lại dâng lên một niềm phấn khích khó tả: "Cái phó bản này đúng là tuyệt vời, mình thích nó!"

Khi cô được truyền ra khỏi phó bản, ánh mắt đầu tiên dừng lại trên chiếc đồng hồ. Đã 1 giờ sáng. Cô không chắc thời gian tiến vào phó bản là lúc nào, nhưng rõ ràng không phải là 1 giờ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play