"Quế Hoa, chị còn miếng vải thừa nào không? Cho em xin một ít, lần tới đi chợ em mua về trả lại.” Quế Hoa là tên của mẹ Lưu Cường. Chu Mai đang khâu dở đôi giày, trong nhà không còn vải thừa, lục tung cả rổ kim chỉ cũng không tìm được miếng nào.
“Chút vải vụn này thì đáng bao nhiêu mà trả với không trả, cứ cầm lấy mà dùng.” Nói xong, mẹ Lưu Cường tiện tay bốc một nắm vải vụn bỏ vào rổ kim chỉ của Chu Mai.
Chu Mai lên tiếng cảm ơn, Vương Thúy ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải chị mua nhiều vải vụn lắm mà? Sao mới đó đã dùng hết rồi?”
Hai người họ mua cùng lúc, nhà cô vẫn còn rất nhiều. Chu Mai dùng nhanh như vậy đúng là kỳ lạ.
Chu Mai mỉm cười kể chuyện Trần Vãn tự tay may quần áo. Ban đầu cô định mang ra khoe, nhưng nói xong mới nhớ ra Hứa Không Sơn đã đem cất quần áo từ tối qua rồi. Thế là cô đành dùng miệng kết hợp với ngôn ngữ cơ thể để miêu tả.
Trần Vãn còn biết may quần áo? Vương Thúy và mẹ Lưu Cường đều bất ngờ.
"Chị cũng không ngờ nó làm được đâu.” Chu Mai nói với vẻ khiêm tốn, nhưng giọng điệu lại pha chút tự hào. Trần Vãn chưa từng may quần áo trước đây, vậy mà chỉ dựa vào trí nhớ đã khâu thành công một chiếc áo thun. Cái này gọi là gì nhỉ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT