Hứa Lai Tiền bị Trần Xuân Lai và một người đàn ông khác khiêng đi, Tôn Đại Hoa và Hứa Hữu Tài lẽo đẽo chạy theo. Những người còn lại bắt đầu tản đi. Nửa đêm bị dựng dậy, ai cũng buồn ngủ díu cả mắt.
Tiếng ồn ào trong nhà chính dần lắng xuống, trả lại sự yên tĩnh. Hứa Không Sơn đứng lặng một mình, như thể bị lãng quên. Toàn thân anh toát lên vẻ cô đơn đến quặn lòng, khiến Trần Vãn từ góc nhìn của mình càng thêm xót xa.
Trong mắt Hứa Không Sơn, cậu thiếu niên vốn luôn dịu dàng nay lại vì hắn mà đỏ hoe khóe mắt, cả người như chú mèo con bị kích động, xù lông bảo vệ bản thân, giương móng vuốt và răng nanh sắc nhọn để chắn trước những tổn thương đang hướng về hắn.
“Tay có đau không?” Hứa Không Sơn nắm lấy cổ tay Trần Vãn, nhẹ nhàng lật bàn tay đỏ ửng lên xem xét. “Lần sau tức giận đừng dùng tay đập bàn nữa.”
Hứa Không Sơn vụng về thổi vào lòng bàn tay cậu, mái tóc đen cúi thấp khiến Trần Vãn không khỏi cảm thấy tim mình rung lên. Hai gò má chợt đỏ bừng, một chút thẹn thùng len lỏi. Đúng là không uổng công cậu thật lòng quan tâm và bảo vệ, cuối cùng người đàn ông này cũng dần nhận ra.
Lòng bàn tay vẫn nóng rát, Trần Vãn nhẹ gật đầu đồng ý, đúng là không nên lấy tay đập bàn như vậy.
“Cậu út, tay của cậu sao vậy?” Nghe tiếng người bên ngoài đã tản đi hết, hai chị em Trần Tinh bám vào khung cửa, nhìn chăm chú vào Trần Vãn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play