Lúc Hứa Không Sơn xuống đến chân núi thì đã là đêm khuya, xung quanh tĩnh lặng tối đen như mực, đến cả chó cũng không dám sủa. Lúc này hắn đoán Trần Vãn chắc đã ngủ nên tính toán sáng mai sẽ quay lại đây, tránh làm phiền người ta.
Nhưng đi được một đoạn, không hiểu sao Hứa Không Sơn bỗng nhớ lại câu nói lần trước của Trần Vãn: “Em ngủ không được, xem anh đã về chưa.”
Hắn dừng bước do dự một lát, rồi quyết định vòng qua đứng dưới chân núi, ngẩng lên nhìn ngôi nhà. Hắn không biết Trần Vãn có ngủ hay chưa, nhưng vẫn quyết định xem thử.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm tối nghe thật rõ ràng, rõ ràng đến mức Trần Vãn giật mình ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không?
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này Trần Vãn chắc chắn không phải là ảo giác, quả thực có người gõ cửa.
Dù không có khả năng nhìn xuyên tường, nhưng Trần Vãn có thể cảm nhận được, người gõ cửa ngoài kia chắc chắn là Hứa Không Sơn.
Cậu vội bật đèn, lập tức xuống giường khoác vội áo bông vào người, mang dép lê vào một cách vội vã rồi chạy ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play