Vu Phong Lăng nhìn bé sâm một cái, hỏi: “Lấy rượu ở đâu?”
“Quán rượu của lão Tạ ở chủ thành,” Thời Miên thở dài, “Anh mang nó đi, tôi đến chỗ lão Tạ xin thêm một bình nữa.”
Không còn cách nào khác, tuy bé sâm trộm uống không ít, còn say rượu, nhưng tổng không thể vì vậy mà không tiếp tục trị tóc cho nó.
Dù sao nguyên nhân bé sâm rụng tóc ban đầu là do mình, Thời Miên quyết định lại đến đó xin thêm hai bình nữa.
Còn bé sâm, Thời Miên suy nghĩ ba giây: “Tỉnh lại không cho nó ăn vặt, chỉ cho ăn cơm.”
Thú cưng một ngày ba bữa đều có đồ ăn tươi mới, nhưng bị mọi người chiều hư, đều không thích ăn những thứ này, mà thiên về đồ ăn vặt.
Ngày thường Thời Miên vẫn nuông chiều nó, nhưng đã làm ra chuyện lớn như vậy, không phạt một chút thì không được, nếu lần này bỏ qua dễ dàng như vậy, Thời Miên có thể khẳng định hai bình rượu kia mình mang về cũng không trụ được bao lâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play