“Cô chủ, hết khế đất rồi.” Lão Dương nói, “Mảnh này và mảnh bên kia đều là mới khai hoang ra.”
“Được rồi.” Thời Miên nhìn phạm vi ông ấy nói, ước chừng bảo thủ lại là một tờ khế đất mới, “Xung quanh có ai đến khai hoang không?” Chỉ cần khai hoang chính là đất của mình, người chơi bình thường có thể không để ý, nhưng người chơi sinh hoạt hẳn là sẽ tích trữ đất cho mình, thế nhưng từ chân núi đến giờ vẫn chưa nhìn thấy người chơi sinh hoạt, Thời Miên có chút kinh ngạc.
“Không có.” Lão Dương lắc đầu, “Bọn họ thấy hai người chúng tôi là lập tức chạy xa.”
“Bọn họ không khai hoang sao?” Thời Miên nhìn hai người, cảm thấy tuy có chút khác biệt nhưng cũng không đến mức đáng sợ, sao phản ứng lại thái quá vậy?
“Bọn họ đã đến ngọn núi kia.” Lão Dương chỉ về phía dãy núi xa xa.
Thời Miên nhìn theo hướng lão Dương chỉ, phát hiện khoảng cách từ thôn tân thủ đến đó ít nhất cũng gấp đôi so với chỗ này, nhưng ngọn núi bên kia dường như cao hơn.
“Tối nay tôi sẽ gửi khế đất cho mọi người.” Thời Miên nhìn tiến độ của hai người, cảm thấy đến tối nay lại có thêm mấy mảnh đất mới, “Mọi người ở trên núi, có ai đến đây chưa? Ý tôi là đám sơn tặc ở trên núi ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT