“Số này đưa cho ai vậy?” Thời Miên hỏi một câu, cô phát hiện ra bé sâm lại muốn bắt nạt em trai rồi.
“Cho Thất Bảo.” Bé sâm vỗ vỗ bụng mình, “Nó không thể ăn, ngửi mùi thôi.”
Thời Miên hiểu ra, bởi vì không thể ăn, chỉ có thể ngửi mùi, vậy nên chỉ cần tượng trung thôi là được rồi.
“Mộ Mộ.”
Thời Miên nghe thấy tiếng thì giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Vãn Vãn đang chạy về phía này, kinh ngạc nói: “Sao cô lại tới đây?” Tống Vãn Vãn vẫn mặc bộ đồ lúc sáng.
“Mộ Mộ tới đây, tôi đến xem thử.” Tống Vãn Vãn nói xong, nhìn thoáng qua mảnh đất xung quanh, “Mộ Mộ, tôi xem xong rồi, chỗ này không có ai, chỉ là một mảnh đất trống, Mộ Mộ muốn tôi mua nó sao.”
“Chỉ mua thôi thì không được.” Thời Miên lắc đầu, dù sao cũng không thể để lối ra vào mật đạo ở ngay trên đường cái được, vì vậy phải có thứ gì đó che chắn, “Có thể xây một căn nhà ở bên trong không?” Nếu bên trong có nhà thì sẽ tốt hơn, đi thẳng từ trong nhà ra ngoài, cũng sẽ không ai nghi ngờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play