Cuối cùng, Dụ Nhiên vẫn không tìm được quần áo thích hợp, cô cảm thấy giữa cô và Tống Liệt nên có khoảng cách. Cậu bây giờ đã không còn là chàng trai năm xưa, mà cô thì cũng đã rời đi được hai năm.
Bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau, sống tách biệt nhau, không còn đi chung một con đường nữa.
Sau đó, Dụ Nhiên cũng chỉ tắm rửa qua loa rồi mặc lại quần áo của mình. Mặc dù nó vẫn không khá hơn là mấy, nhưng ít nhất bản thân cô cảm thấy thoải mái hơn.
Tống Liệt nhận ra điều đó, nhưng cậu không nói gì cả, vẫn tiếp tục làm việc bên bệ cửa sổ. Dụ Nhiên trở về phòng nhưng cô không thể ngủ lại được. Đã quá nửa đêm và cũng quá giấc, chỉ mới sáng sớm cô đã thức dậy.
Buổi sáng mùa thu ở Dung Thành đến khá muộn, đã 7 giờ mà sương mù vẫn bao phủ khắp cả thành phố. Cô đi ra phòng khách, vốn tưởng rằng Tống Liệt đã đi ngủ ở phòng bên cạnh, nào ngờ cậu lại ngủ ở trên ghế sofa.
Cậu dựa vào ghế sofa, đầu hơi nghiêng về một bên. Khi chìm vào giấc ngủ, sự lạnh lùng thường ngày của cậu đã vơi đi, trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Dụ Nhiên đi tới cầm cái chăn lông lên đắp cho cậu. Nào ngờ Tống Liệt lại đột nhiên tỉnh giấc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT