Đi lên thị trấn, mấy người Tống Khôn tìm được Vương Thư Hương.
Vương Thư Hương hoảng loạn, khi nhìn thấy Tống Khôn thì càng chột dạ hơn, thậm chí cô ta còn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tống Khôn nữa.
Tống Khôn nhìn thấy Vương Thư Hương như vậy, anh ấy nén lửa giận vào trong lòng rồi hỏi: “Vương Thư Hương, bây giờ anh hỏi em cái gì thì em phải thành thật trả lời, đến khi chúng ta tìm được thằng bé rồi nói chuyện khác sau.”
“Ừm, anh hỏi đi.” Vương Thư Hương gật đầu, cô ta nhìn Tống Khôn.
Tống Khôn vuốt mặt, sau đó anh ấy hỏi: “Thanh Phong mất tích từ khi nào? Vì sao ngay từ đầu em không gọi điện nói cho anh biết chuyện này hả? Em đi đâu mà để con mất tích? Đã báo cảnh sát chưa?”
“Thanh Phong đi mất từ lúc nào thì em không biết được, lúc đấy em còn đang bận bán hàng mà, em nhớ lúc đó Thanh Phong vẫn đang ở ngoài cửa tiệm, khoảng năm giờ chiều em phát hiện không thấy thằng bé đâu thì lập tức đóng cửa ra ngoài đi tìm, em đã hỏi khắp nơi rồi, không ai nhìn thấy Thanh Phong cả, em vẫn chưa báo cảnh sát, em hoảng hôt nên quên mất, em chỉ nhớ là phải gọi điện cho anh, bây giờ chúng ta đi báo cảnh sát đi.” Vương Thư Hương ngắc ngứ kể lại chuyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play