"Không biết họ đi đâu rồi."
Tắm xong, Thẩm Nghiêu và mọi người đã nằm trên giường, hiếm có khi tối nay không có việc gì làm, có thể nghỉ ngơi, nhưng không ai ngủ được, trong phòng ngột ngạt, chỉ một câu của Tạ Văn Thời khiến cả ký túc xá như lạnh đi.
Thẩm Nghiêu nằm nghiêng, quay lưng lại với họ, đôi mắt nhắm chặt nhưng chẳng hề buồn ngủ, anh ấy đã hỏi nhân viên của tổ chương trình, họ chỉ nói Kỳ Tà mượn xe đi đâu đó, cụ thể thì họ không biết, bỗng nhiên anh ấy hối hận vì lúc nãy không lén đi theo, nếu không giờ đã không phải trằn trọc như thế này, hoặc lẽ ra anh ấy nên cứng rắn hơn, độc đoán hơn, không cho Ứng Lê đi.
Nhưng anh ấy biết rõ mình không có tư cách để làm thế, thậm chí không có lý do để giận.
Anh ấy chẳng là gì cả.
Thẩm Nghiêu trở mình một cách nặng nề, suy nghĩ đè nặng khiến cả chiếc giường kêu cót két.
Tống Tức Mặc cũng nhắm mắt không nói lời nào, chiếc dây chuyền cá voi vẫn chưa kịp tặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT