Cấp sao của khách sạn này không không cao, phòng cũng không rộng, việc đầu tiên sau khi khi Biên Kiều nhận phòng chính là dọn dẹp phòng, vali của anh ấy cực kỳ ngay ngắn, như những miếng đậu khuôn vuông vức, lần đầu tiên Ứng Lê nhìn thấy người có thể xếp quần áo ngay ngắn đến vậy.
Tất cả những nơi anh ấy nhìn thấy chạm vào ở trong và ngoài phòng, anh ấy đều dùng cồn lau lại một lần.
Ứng Lê muốn giúp Biên Kiều làm một số việc bản thân mình có thể làm nhưng lại bị anh ấy ngăn lại: "Cậu không cần giúp tôi, tôi tương đối thích dọn dẹp, nhìn thấy phòng gọn gàng sạch sẽ tôi sẽ rất có cảm giác thành tựu, thấy có kỳ lắm không."
Ứng Lê lắc đầu, trên má xuất hiện nụ cười nhàn nhạt: "Không đâu, mỗi người đều có thói quen của mình."
Biên Kiều đeo bao tay y tế dùng một lần, vẻ mặt tập trung nghiêm túc như đang tiến hành một cuộc phẫu thuật nghiêm trọng, trán anh ấy có chút mồ hôi, nhìn Ứng Lê đang ngẩn người ở bên cạnh, anh ấy nói: "Cậu ngồi xuống chơi một chút đi, sắp xong rồi."
Ghế cũng bị lau đi lau lại nhiều lần, Ứng Lê ngại ngùng ngồi xuống, thấy thùng rác sắp bị bông cồn nhét đầy, cậu đứng lên hỏi: "Tôi đi vứt rác một lúc có được không?"
Thường thì thùng rác đều gọi nhân viên dọn phòng đến dọn dẹp, nhưng Ứng Lê quả thật không tìm ra việc gì để làm, ngồi không cũng thấy cũng rất ngại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT