Ứng Lê vừa cảm thán về độ nổi tiếng cực cao của Number, vừa mắng bọn đầu cơ đẩy giá lên trời, lúc đầu thì mua vào giá rẻ rồi trở tay bán lại kiếm lời, thậm chí giá có cao gấp mười lần thì fan vẫn đua nhau mua cho bằng được.
Không giống như cậu, chẳng phải bỏ ra một đồng nào lại vẫn cứ được ngồi ở khu VVIP, quả thật là lời quá rồi.
Buổi diễn tập phải diễn lại toàn bộ những tiết mục sẽ biểu diễn chính thức trong concert một lần, giờ đây cả năm người đang thảo luận về vị trí di chuyển trên sân khấu.
Kỳ Tà vẫn đội mũ, nhưng đã tháo khẩu trang ra, dù nét mặt có vẻ lạnh lùng, nhưng có thể thấy anh đang chăm chú lắng nghe các thành viên khác nói chuyện, ánh đèn sân khấu dường như ưu ái anh hơn cả, phủ lên người anh một tầng ánh hào quang, nhìn thoáng từ xa đã khiến người ta rung động.
Ứng Lê cứ nhìn anh chằm chằm, có lẽ ánh nhìn chăm chú của cậu quá thẳng thắn và mãnh liệt nên đã khiến Kỳ Tà cảm nhận được ít nhiều, anh bèn hơi cúi đầu, nghiêng sang liếc mắt nhìn cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Ứng Lê khẽ cong mắt cười, Kỳ Tà đưa tay lên, kéo vành mũ xuống thấp hơn nữa.
Thẩm Nghiêu đứng bên trái Kỳ Tà, hai tay đút trong túi quần, tư thế lười biếng, trông có vẻ vừa đẹp trai vừa lưu manh, điều khiến Ứng Lê bất ngờ là Kỳ Tà nhìn vậy mà còn cao hơn cả Thẩm Nghiêu nữa.
Bên phải là Biên Kiều, mặc áo dài tay với quần dài, đang khẽ nhíu mày, trông rất nghiêm túc, nhưng khi phát hiện ánh mắt của Ứng Lê thì anh ấy giãn mày ra, mỉm cười lịch sự, bề ngoài lạnh lùng mà tính cách lại ấm áp quả thực là sự tương phản hết sức thú vị.
Nói về chiều cao, có lẽ Tạ Văn Thời là người thấp nhất trong nhóm năm người, nhưng cậu ấy còn nhỏ tuổi, vẫn đang phát triển chiều cao, biết đâu sang năm lại cao vọt lên một mét chín thì sao.
Cả năm người đứng thành một vòng tròn, nói chung là nhìn ai cũng eo thon chân dài, thật sự rất bổ mắt.
Ôi, đẹp trai ghê á. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Bảo sao fan hâm mộ lại mê mẩn họ đến mức quên cả đường về, chỉ riêng khuôn mặt thôi cũng đã nhìn mãi không chán.
Tuy nhiên, Ứng Lê không đu idol, thấy cảnh này nhiều nhất cũng chỉ cảm thán một câu "đẹp trai ghê" rồi thôi, cậu không biết dùng từ gì hơn để diễn tả nữa.
Cậu nhìn thêm vài cái rồi cúi đầu xuống nghịch điện thoại tiếp.
Một lúc sau, ghế bên cạnh khẽ động, cậu ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Tống Tức Mặc đã ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tống Tức Mặc hỏi: "Có nước không?"
"Có." Ứng Lê lấy bình nước của anh ta trong ba lô ra, sờ thử trên thành bình rồi nói: "Nhưng nước hơi nguội rồi, để tôi đi lấy ít nước nóng."
Để giữ gìn cổ họng, Tống Tức Mặc không hút thuốc cũng không uống rượu, các món nhiều dầu mỡ cũng tuyệt đối không động đũa, ngay cả nước cũng chỉ uống nước đun sôi để nguội, các món chiên xào, xiên nướng, lẩu... đều cách anh ta rất xa.
Ứng Lê định đi lấy nước, Tống Tức Mặc nói sẽ đi cùng cậu.
Ứng Lê: "Không cần đâu, tôi tự đi được rồi."
"Đi thôi, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo chút." Tống Tức Mặc đã đứng dậy bước đi trước rồi.
"Nãy giờ cậu đang lướt Cilicili à?" Tống Tức Mặc hơi cúi đầu nói chuyện với cậu: "Thật xin lỗi, lúc nãy tôi vô tình nhìn thấy màn hình của cậu."
Khoảng cách khá gần, Ứng Lê ngửi thấy hương gỗ mát lạnh trên người anh ta: "Không sao, tôi chỉ đang xem video thôi."
"Thế thì chúng ta coi như là có cùng sở thích rồi, tôi cũng chơi Cilicili." Tống Tức Mặc nói.
Ứng Lê nhìn anh ta, khá bất ngờ: "Anh cũng chơi Cilicili hả?"
Cilicili không phải nền tảng giải trí lớn ai ai cũng biết như Weibo, khá ít người dùng, hầu hết bạn bè của Ứng Lê biết đến nó cũng là nhờ cậu giới thiệu.
Tống Tức Mặc gật đầu, nở một nụ cười nhẹ: "Ừ, tài khoản của tôi cấp 6 rồi."
Cấp 6 trên Cilicili đã được coi như là hạng lão làng rồi.
Anh ta rút điện thoại ra, mở tài khoản của mình lên cho Ứng Lê xem: "Đây là tài khoản phụ, tài khoản chính do công ty quản lý."
Ngay từ ngày đầu tiên nhóm Number ra mắt đã đăng ký tài khoản chính thức trên mọi nền tảng giải trí, mỗi thành viên cũng đều có tài khoản riêng, chủ yếu dùng để quảng bá ca khúc mới, những tài khoản này thường đưa cho công ty quản lý, để tránh nghệ sĩ trượt tay xem phải những thứ không nên xem, hoặc bấm vào những thứ không nên bấm.
Tài khoản của Tống Tức Mặc chỉ có khoảng mười mấy người theo dõi, ảnh đại diện là một nhân vật hoạt hình, trông cực bình thường trong muôn vàn tài khoản trên Cilicili, trông chẳng có vẻ gì là liên quan đến một ngôi sao nổi tiếng cả.
Anh ta nói: "Chúng ta follow nhau nhé, ID của cậu là gì?"
"Được thôi." Ứng Lê đọc tên tài khoản phụ với chỉ vỏn vẹn bảy fan của mình.
Tống Tức Mặc tìm kiếm, đưa cho cậu xem: "Cái này hả?"
Ứng Lê liếc nhìn, gật đầu, rồi mở tài khoản của mình ra follow lại.
Tống Tức Mặc dạo qua trang cá nhân của cậu một vòng, như phát hiện ra điều gì thú vị, nụ cười trên môi càng rõ ràng hơn: "Cậu vừa xem video của tụi tôi à?"
Ứng Lê há hốc miệng: "Sao anh lại…"
Tống Tức Mặc chỉ vào lịch sử xem video dưới tài khoản của cậu: "Đây này, lịch sử xem."
Chết tiệt, sơ xuất quá.
Vì là tài khoản phụ không nhiều người để ý nên Ứng Lê không có thời gian quan tâm đến việc ẩn lịch sử xem của mình, hồi nãy sau khi xem xong vé vào concert cậu đã xem liên tiếp hai video liên quan đến Number.
Chuông cảnh báo trong lòng Ứng Lê vang lên dữ dội, Tống Tức Mặc sẽ không hiểu lầm là cậu đang đu idol đấy chứ...
Trán cậu bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Sao mặt cậu đỏ thế, nóng lắm sao?"
Trong mắt Tống Tức Mặc ánh lên ý cười, nhìn chằm chằm cậu: "Cả cổ cũng đỏ rồi kìa."
Mỗi lần Ứng Lê căng thẳng là mặt đỏ tưng bừng, đã thế da cậu lại trắng, nên hễ đỏ mặt một cái là rõ mồn một luôn.
Trông cậu như vừa mới xông hơi xong, hai gò má dần ửng hồng, đến cả tai cũng hơi đỏ lên, khi nghe được lời này của Tống Tức Mặc, tai cậu lại càng đỏ hơn, cả người nóng hầm hập.
Cậu đưa tay lên chạm vào tai mình, nóng đến phát hoảng: "Trong hội trường hơi ngột ngạt..."
"Đúng là hơi ngộp thật." Tống Tức Mặc khẽ cười, giọng nói dễ nghe vô cùng, tựa như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Nếu có cơ hội, Ứng Lê thật sự muốn hợp tác với Number, nhưng ngay sau đó cậu nhận ra suy nghĩ của mình đúng là phi thực tế tới mức nào, đội ngũ soạn nhạc viết lời của Number đều thuộc hàng đầu trong nước, còn cậu chỉ là một sinh viên, năng lực chuyên môn còn chưa đủ để sánh với người ta, thân phận duy nhất có thể mang ra khoe cũng chỉ là việc làm nhà sáng tạo nội dung trên Cilicili, nhưng số lượng fan khoảng hơn một triệu ấy chắc chẳng thấm vào đâu so với họ.
Câu chuyện tạm dừng ở đó, Ứng Lê rót nước xong, thấy Tạ Văn Thời cũng đi tới.
Cậu ấy chạy lon ton lại gần: "Anh bảo mẫu, anh ở đây à."
Ứng Lê: "Sao thế? Tìm tôi có việc gì hả?"
"Không có việc gì thì không được tìm anh à, anh chẳng hiếu khách với em tí nào cả." Tạ Văn Thời trả lời.
Ứng Lê bị câu nói đó của cậu ấy chọc cười.
Tạ Văn Thời thấy cậu cười là biết mình lại dùng từ sai rồi, mặt cậu ấy thoáng chút ngại ngùng, không hiểu tại sao, khi những người khác, kể cả các thành viên trong nhóm cười cậu ấy, cậu ấy chẳng thấy sao cả, nhưng khi bị Ứng Lê cười thì cậu ấy lại thấy hơi... xấu hổ, có thể tạm hình dung là vậy.
Tạ Văn Thời: "Đừng cười nữa, đừng cười nữa mà, anh mà cười tiếp là sau này em không nói tiếng Trung nữa đâu."
Ứng Lê lập tức nín cười, sợ làm ảnh hưởng đến sự tự tin học tiếng Trung của Tạ Văn Thời, còn khen cậu ấy thêm: "Thật ra cậu nói tiếng Trung khá tốt đấy, rất có phong cách riêng."
"Thật á!" Tạ Văn Thời nghe vậy đắc chí nhếch miệng cười, khỏi phải nói cậu ấy vui như nào.
"Tập luyện thôi."
Ứng Lê vô thức ngoảnh đầu lại, thấy Kỳ Tà không biết đã đi sang đây từ khi nào, anh cụp mắt xuống nhìn bọn họ, nói xong câu đó thì đi sang chỗ khác.
Tạ Văn Thời rên lên một tiếng, nhỏ giọng làu bàu: "Không phải chỉ mới nghỉ có mười phút thôi hả? Sao lại phải bắt đầu tập tiếp rồi? Nhóm trưởng không thấy mệt à?"
"Nhóm trưởng đã lên tiếng rồi, cậu còn dám cãi lệnh sao." Tống Tức Mặc nhún vai, rồi choàng tay ôm vai Tạ Văn Thời: "Đi thôi, nhóc người nước ngoài."
Tạ Văn Thời bị kéo hơi loạng choạng, cậu ấy giãy giụa, trừng mắt lườm Tống Tức Mặc nói: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả, đừng có gọi tôi là nhóc người nước ngoài nữa!"
Tống Tức Mặc: "Nhất định lần sau sẽ nhớ, nhóc người nước ngoài."
Tạ Văn Thời: "..."