Bình luận đó đã nhận được mười nghìn lượt thích và leo lên vị trí bình luận hot nhất.

Ứng Lê vừa gửi bình luận được hai giây, đối phương đã trả lời cậu, rõ ràng là đang chăm chăm ngồi chờ phản hồi của cậu.

[Hả? Cậu chính là bảo mẫu đó à?]

Ứng Lê trả lời lại: [Đúng vậy, nếu không thì làm sao mà mệt rã rời được (bất lực)]

[Thật xin lỗi, tôi đường đột quá.]

Những người định châm chọc cậu ban đầu cũng không kịp quay xe trước câu trả lời thành thật này.

Những bình luận tiếp theo đều mang tính trêu đùa pha chút thương cảm.

[Sự chân thành đúng là vũ khí tối thượng!]

[Luôn có người âm thầm gánh vác nỗi nhọc nhằn của cuộc đời, ha ha ha ha]

[Mọi người trên mạng ai cũng có biệt thự sang trọng nhưng hỏi ra thì lương tháng chỉ ba ngàn.]

[Sao không thuê thêm vài bảo mẫu nữa, đúng là càng giàu càng keo kiệt.]

Ứng Lê định giải thích giúp sếp vài câu nhưng lại nghĩ đến chuyện liên quan đến quyền riêng tư của sếp nên cậu không tiện nói thêm, cậu xem qua vài video khác rồi đóng Cilicili lại, sau đó lên xe buýt về trường.

Ký túc xá của họ là phòng chung, bốn người một phòng, một bạn đã tạm ngừng học, còn một bạn khác thì dọn ra ở phòng cho thuê với bạn gái, nên giờ chỉ còn lại Ứng Lê và một bạn cùng phòng nữa.

Ứng Lê mở tủ quần áo thu dọn đồ đạc, cậu chỉ ở bên kia trong ba tháng, vài ngày nữa còn phải quay lại để dự buổi bảo vệ đề tài, thiếu gì thì về lấy sau cũng được, cho nên sắp xếp đồ đạc không nhiều lắm.

Một tiếng két vang lên, cửa ký túc xá bất chợt bị đẩy ra.

Ứng Lê quay đầu lại nhìn, là một người bạn cùng phòng khác vừa về.

Dương Hựu An vừa đi đánh bóng xong, vào phòng tắm rửa rồi quay lại, cậu ta xoa xoa mái tóc còn ướt, nhìn thấy hành lý đặt trên sàn thì bước tới hỏi: "Cậu đang dọn đồ làm gì thế? Về nhà à?"

Ứng Lê xếp đống quần áo đã gấp gọn gàng vào vali và đáp: "Không, tôi tìm được việc làm rồi, phải dọn ra ngoài ở một thời gian."

"Cậu dọn ra ngoài luôn à?" Động tác lau tóc của Dương Hựu An dừng lại, vô thức siết chặt chiếc khăn: "Việc gì vậy?"

Ứng Lê: "Làm bảo mẫu."

Dương Hựu An nhíu mày: "Sao lại đi làm bảo mẫu, cậu bảo muốn làm giáo viên mà? Không tìm được việc phù hợp à?"

Ứng Lê gật đầu nói: "Ừ, rất nhiều trường học không cấp chứng nhận thực tập."

"Chứng nhận thực tập quan trọng lắm sao?" Dương Hựu An học ở Học viện Thể thao, học viện của cậu ta vẫn chưa thông báo gì về việc thực tập.

"Quan trọng chứ, không có chứng nhận thực tập thì không thể tốt nghiệp, để lấy được dấu xác nhận thực tập phải đặc biệt đi tìm một công việc."

"Nhưng mà cậu học âm nhạc, làm bảo mẫu thì có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?" Dương Hựu An nói xong thì cảm thấy cách nói của mình có vấn đề nên giải thích thêm: "Tôi không có ý rằng làm bảo mẫu không tốt, ý tôi muốn nói là cậu xứng đáng với những điều tốt hơn." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Cậu ta biết chuyện Ứng Lê là một chủ up trên Cilicili, cậu ta còn theo dõi tài khoản của Ứng Lê, sáng tác và phối nhạc đều do một mình Ứng Lê đảm nhận, mỗi một ca khúc đều có chất lượng rất cao, chỉ trong nửa năm đã có hơn một triệu fan, sau khi tốt nghiệp chỉ cần ký hợp đồng với Cilicili, nhờ cả vào thu nhập từ video là có thể nuôi bản thân mà chẳng cần làm bảo mẫu, thật là quá lãng phí tài năng.

Dương Hựu An nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Hay là cậu đến công ty của ba tôi đi, tôi sẽ nói với ba một tiếng, cậu chuyển ra ngoài ở, tôi… không yên tâm lắm."

Ứng Lê không nghe rõ lắm, ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Hả?"

Hàng mi dài như lông quạ rũ xuống, dài nhọn cong vút, đôi mắt màu hổ phách như ẩn giấu sao trời, ánh mắt trong veo thuần khiết đến lạ thường, khi chớp mắt khẽ kéo động chân mày trông như thể biết nói vậy.

Dương Hựu An cũng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng mới tắm xong nhưng toàn thân cậu ta đã bắt đầu thấy hơi nóng, vừa nóng vừa khó chịu.

Cậu ta hơi mím đôi môi khô khốc rồi nói: "Ý tôi là cậu đừng chuyển ra ngoài ở nữa, để tôi giúp cậu tìm một công việc khác, còn chứng nhận thực tập gì đó tôi cũng có thể giúp cậu lo liệu."

Dương Hựu An là con nhà giàu, nhà thành lập hai công ty, sinh ra đã ở vạch đích mà người khác phải phấn đấu cả đời, tính tình nghĩa hiệp, bình thường cũng rất quan tâm Ứng Lê.

Ứng Lê mỉm cười: "Cảm ơn nhé, nhưng tôi đã ký hợp đồng rồi, chỉ cần làm ba tháng thôi, chắc tầm cuối kỳ tôi sẽ dọn về."

"Vậy à." Dương Hựu An không tiện nói gì thêm, cậu ta đặt khăn xuống rồi tiến lại giúp đỡ: "Thôi được rồi, để tôi giúp cậu thu dọn."

Thu dọn xong đồ đạc, hai người đến căng tin ăn tối, Ứng Lê mới gọi điện cho Trương Thiếu Lăng nhờ tài xế đến đón cậu.

Sức lực Dương Hựu An lớn, xách hành lý đưa Ứng Lê đến cổng trường, cùng cậu đứng đợi tài xế, cuối cùng còn giúp bỏ hành lý vào cốp sau: "Cậu nhớ cẩn thận đấy, có gì cần giúp cứ gọi cho tôi, đừng khách sáo."

Ứng Lê nói lời cảm ơn với cậu ta.

Tầm chín giờ tối, Ứng Lê về đến biệt thự, sếp vẫn chưa về, trong biệt thự chỉ có một mình Ứng Lê, lạnh lẽo tĩnh mịch, cậu mang hành lý vào phòng bảo mẫu, dọn đồ xong xuôi, tắm rửa rồi nằm trên giường chơi game.

Thắng liên tiếp ba ván, đã lâu rồi vận may của Ứng Lê lại tốt như thế, cảm giác thắng liên tục khiến cậu hơi nghiện, cổ họng khô khốc, nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ, cậu thoát game, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy nước uống.

Nhưng vừa đến cửa phòng bếp, cậu đã sững người lại.

Cửa phòng bếp mở hé ra một khe nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ bên trong khe cửa lọt ra ngoài, dường như có ai đó đang ở trong phòng bếp.

Biệt thự này có hệ thống an ninh nghiêm ngặt, chắc không phải là trộm chứ…

Khi Ứng Lê còn đang nghĩ ngợi trong đầu, đột nhiên cánh cửa bị kéo ra từ bên trong.

Trong bóng tối, một bóng dáng cao lớn chắn ngay lối vào.

Ứng Lê còn chưa kịp phản ứng thì "tách" một tiếng, đối phương bật đèn lên.

Ánh sáng chói lòa làm nhức mắt, Ứng Lê theo phản xạ giơ tay che lại, một lúc sau cậu mới dần thích nghi và hạ tay xuống.

Khi nhìn rõ người đứng trước mặt, Ứng Lê bất giác sững sờ.

Thân hình người đó rất cao, cởi trần, làn da trắng, đường nét cơ bắp trơn tru đẹp mắt, những đường gân xanh trên cánh tay hơi nổi lên, thể hiện một sức mạnh tràn đầy.

Anh cầm một chai nước khoáng trong tay, ngón tay trắng trẻo sạch sẽ, khung xương cân đối khiến cho cả chai nước khoáng cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật, nếu để trên Cilicili, màn hình điện thoại cũng sẽ bị liếm sạch.

Tiếp tục nhìn xuống nữa thì thật bất lịch sự, Ứng Lê lập tức dừng lại, ngẩng đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của anh, đôi mắt đen sâu thẳm, mái tóc dài vừa phải phủ xuống một bóng mờ nhạt trên khuôn mặt, cằm sắc nét, đôi môi đầy đặn, cả khuôn mặt đẹp đến mức phi giới tính, mang vẻ trung tính nhưng không hề có cảm giác yếu đuối.

Bộ dạng này rõ ràng là phong cách mặc ở nhà, lại thêm việc giờ này có mặt trong phòng bếp, đoán chừng đây là sếp của cậu rồi…

Trong khi Ứng Lê đang quan sát anh, đối phương cũng đang nhìn chăm chú vào cậu và bất động.

Ứng Lê mặc một chiếc áo hoodie, đầu đội mũ trông như thể bị bao bọc hoàn toàn trong chiếc áo, trông nhỏ con.

Nhưng thực tế cậu cao 1m78, không quá cao nhưng cũng không thấp, vậy mà người đàn ông này còn cao hơn cậu, Ứng Lê đoán chắc phải tầm 1m88.

Bầu không khí có hơi ngượng ngùng, Ứng Lê hoàn hồn lại, cậu tháo mũ xuống, mái tóc có phần hơi rối.

"Chào anh, tôi là bảo mẫu mới đến, tôi hơi khát nên muốn xuống bếp lấy chai nước uống."

Cậu gật đầu chào, vài sợi tóc hơi xoăn theo nhịp đầu cậu đong đưa.

Người kia liếc nhìn cậu, ánh mắt hờ hững và lạnh nhạt, cũng không biết có nghe rõ lời cậu nói không, chỉ là lạnh lùng đáp ừ một tiếng, sau đó đi vòng qua cậu rời phòng bếp để lên tầng.

Âm thanh đó tuy ngắn ngủi khẽ khàng nhưng Ứng Lê nghe ra được giọng anh rất êm tai, có lẽ rất hợp với ca hát.

Ứng Lê không nghĩ nhiều, lấy một chai nước rồi về phòng, vặn nắp uống vài ngụm.

Chiếc điện thoại trên gối của Ứng Lê bắt đầu rung lên, là tin nhắn từ em gái cậu Ứng Đào gửi đến, là một đoạn ghi âm dài hơn một phút.

Ứng Lê đeo tai nghe vào và mở ra nghe, nhưng ngay lập tức cậu đã bị dọa đến mức tháo tai nghe ra.

Ở đầu bên kia, Ứng Đào đang hét lên, không phải vì sợ, mà là kiểu hét chói tai vì rất phấn khích.

Ứng Lê phải giảm âm lượng xuống mới nghe rõ được cô đang nói gì.

[A a a a a! Anh, anh nghe bài mới của Number chưa? Hu hu hu quá hay rồi, sao trên thế giới lại có bài hát hay đến vậy chứ! Anh mau nổi tiếng đi, phát triển mạnh lên rồi hợp tác với họ, giúp em xin chữ ký nha!]

Trong nhà ai cũng biết Ứng Lê đang làm chủ up, hơn nữa còn đều là fan của cậu.

Tự động lọc bớt mớ lời thừa thãi, Ứng Lê bắt được thông tin quan trọng: [Đổi thần tượng rồi à? Vài hôm trước không phải vẫn còn thích nhóm Hàn Quốc nào đó sao?]

Phía bên kia trả lời rất nhanh. 

Nhớ peach: [Đó chỉ là người đi ngang qua chị đây mà thôi!]

Ứng Lê: [Vậy là đã thay lòng đổi dạ rồi.]

Nhớ peach: [Sao có thể gọi là thay lòng đổi dạ chứ, em chỉ muốn dành tặng mỗi một anh trai một gia đình thôi mà. (e thẹn.jpg)]

Ứng Lê: [Ồ ~ nhà từ thiện bé nhỏ.]

Nhớ peach: [… Em không nói chuyện với anh nữa đâu, đi xem trai đẹp đây.]

Chưa kịp để Ứng Lê thoát khỏi khung chat, Ứng Đào lại gửi cho cậu một liên kết video.

[Ha ha, cả đời này nhất định phải yêu được một người như thế này cả đời này nhất định phải yêu được một người như thế này cả đời này nhất định phải yêu được một người như thế này!]

[A a a a a, người đàn ông tuyệt vời như vậy, rốt cuộc là ai đang được hẹn hò với anh ấy chứ!]

[Anh, anh cũng đi làm ngôi sao đi, coi như em cầu xin anh đấy! (dập đầu ba cái lộc cộc)]

Liên tục những hình ảnh và thông tin chen chúc làm mắt Ứng Lê đau nhức, cậu xoa nhẹ trán, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, nghĩ rằng có lẽ ba mẹ không nên mua điện thoại cho Ứng Đào quá sớm.

Cậu chẳng hứng thú gì với việc theo đuổi thần tượng, nhưng phải thừa nhận rằng Number thực sự rất nổi tiếng, ma xui quỷ khiến cậu mở ra một tấm ảnh, ngay sau đó lập tức thấy hô hấp như dừng lại.

Người ở trong bức ảnh tựa như sinh ra để thuộc về sân khấu, đôi mắt đen sâu lắng, cao ngạo và phóng khoáng, chỉ cần đứng im lặng ở đó thôi đã đủ thu hút mọi ánh nhìn, ánh sao lấp lánh cũng chẳng thể so bì với vẻ rực rỡ của anh.

Chẳng phải đây chính là người vừa nãy sao…

Ứng Lê khoanh bức ảnh này lại, hỏi Ứng Đào: [Người này tên gì?]

Nhớ peach: [Kỳ Tà, nhóm trưởng của Number, đẹp trai không đẹp trai không, em mê vẻ ngoài của anh ấy quá đi, không thể thay thế trong giới giải trí!]

Một lúc lâu không thấy bên kia trả lời, Ứng Đào nghĩ chắc anh trai mình đang ghen: [Khụ khụ, anh à, nếu anh ra mắt thì nhất định sẽ ngang ngửa với anh ấy.]

Cô nói vậy cũng không sai, nếu Ứng Lê chịu lộ mặt trên Cilicili thì chắc chắn sẽ là sự tồn tại hạ gục cả trạm, muốn không nổi tiếng cũng không được, nhưng cậu lại cứ thích dựa vào thực lực, từ khi đăng ký tài khoản, đăng tác phẩm đến giờ chưa được nửa năm mà đã thu hút một triệu fan, cũng đủ để nói lên tài năng của cậu.

Ứng Lê hơi ngẩn ra trong phút chốc, chỉ trả lời đơn giản hai chữ: [Bớt xàm đi.]

Cậu say sưa nhìn chăm chú vào bức ảnh, suy nghĩ bay xa.

Anh ấy tên là Kỳ Tà? Nhóm trưởng của Number? Là một ngôi sao lớn, hơn nữa còn đang sống ở đây?

Trước đây Trương Thiếu Lăng đã nói qua cậu sẽ làm bảo mẫu cho một ngôi sao, nhưng không nói rõ đó là ai, lẽ nào lại là bảo mẫu của nhóm nhạc nổi tiếng này chăng…

Chắc không phải đâu…

Có trùng hợp vậy không?

Ứng Lê nghĩ ngợi, dù là làm bảo mẫu cho ai thì cũng chỉ có Trương Thiếu Lăng trả lương cho cậu là được rồi.

Nghĩ đến Trương Thiếu Lăng, Ứng Lê nảy ra ý định tìm thử tên anh ấy trên mạng.

Kết quả trên Bách khoa toàn thư trực tuyến Baidu hiện ra: Trương Thiếu Lăng, 36 tuổi, đối tác của Công ty Giải trí ME, người quản lý hàng đầu, dưới tay anh ấy đều là các nghệ sĩ nổi tiếng, nghe nói chưa có ai anh ấy không thể lăng xê.

Hiện tại anh ấy là người quản lý của nhóm Number.

Ứng Lê: …Có lẽ đúng là trùng hợp thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play