Sau khi nghỉ trưa, các khách mời tập hợp trên bãi biển, tổ chương trình sắp xếp hai hoạt động là lái mô tô nước và lặn biển, Ứng Lê chọn lặn.
Trương Văn Văn nói: "Ứng Lê, không phải cậu sợ nước và không biết bơi sao?"
"Em vừa mới học được gần đây." Ứng Lê khẽ nhếch môi một chút, huấn luyện viên đang đứng ngay bên cạnh cậu mà.
Kỳ Tà đứng bên cạnh cậu, đội mũ bóng chày trắng, đeo kính râm, trông lạnh lùng và ngầu.
"Áo này to quá, chắc không phải của cậu nhỉ?" Lư Hiểu Phi nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng mà Ứng Lê đang mặc.
Chiếc áo sơ mi trắng mà Ứng Lê mặc lớn hơn hẳn so với những cái trước đây, dài tới tận mông và còn là áo tay dài, vừa đủ để che đi vết bầm trên cổ tay cậu. 
Nghĩ tới buổi chiều còn phải ghi hình, thật ra buổi trưa hai người họ cũng đã cố kiềm chế, chỉ là da Ứng Lê quá mỏng, chỉ cần chà xát nhẹ là đã đỏ lên, vì vậy, Ứng Lê không cho phép Kỳ Tà để lại dấu vết ở những nơi dễ thấy. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play