Edit & Beta : Thanhthanh
"Xoẹt ——"
Âm thanh kiếm đâm vào da thịt vang lên sắc lẹm, lạnh lùng như vết cắt xuyên qua thính giác, kéo theo nỗi đau và giải thoát vô tình. Máu tươi nhuộm đỏ y phục của nam nhân. Hắn bất giác quay đầu lại, ánh mắt hoảng hốt bắt gặp thân hình mềm mại đang ngã vào lòng mình.
Kẻ đứng đầu triều Đại Sở, người quyền lực nhất thiên hạ, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm đầy máu, đôi mắt phẫn nộ pha lẫn hoang mang.
Hắn nhận ra người trước mắt mình là ai – nữ tử với thân thể bị thanh kiếm xuyên qua, không ai khác ngoài "bình hoa nhỏ" từng bị bỏ quên trong hậu điện.
Chính là vị tiểu thư ngốc nghếch của phủ Duật Quốc Công, người mang danh phận thê tử của hắn.
"Vì sao lại là nàng..."
Thời khắc ấy, mọi thứ như đóng băng. Ngày rằm tháng Tám, năm thứ mười ba triều Đại Sở, Thái tử Dung Huyền Trinh dẫn một vạn binh lính bao vây Nhiếp Chính Vương phủ.
Không ai ngờ rằng, Thái tử thường ngày tỏ ra hiếu kính với Nhiếp Chính Vương hơn cả cha ruột lại bất ngờ trở mặt, ra tay dồn ép hắn vào đường cùng. Lúc này, quân Phi Y dưới trướng Nhiếp Chính Vương vẫn đang trấn thủ Hồ Châu, quân Ngân Y đóng tại Mạc Bắc nhiều năm không thể triệu về kịp, cộng thêm sự phản bội từ doanh Thần Cơ, cả thành Ung Trung nhanh chóng rơi vào thế bị bao vây.
Chủ nhân của thành Ung Trung, người khoác trên mình bộ mãng bào màu đen, đứng thẳng giữa đại điện. Mái tóc đen buông xõa, thanh kiếm lạnh lẽo tuốt khỏi vỏ, tỏa ra sát khí ngập trời mà không chút dao động.
Thái tử, không kiêng nể gì, lớn tiếng nhục mạ: "Ngươi chẳng qua chỉ là loại hạ tiện do một con tỳ nữ sinh ra. Số mệnh ngươi là sao Tham Lang sát tinh, khiến người thân đều phải tan tác, chẳng ai dám gần! Tội ác của ngươi chồng chất, giết hại trung thần, cả đời này cũng không đáng được siêu sinh!"
Những lời lăng mạ ấy chỉ đổi lại một sự trầm mặc lạnh lùng. Nhiếp Chính Vương Dung Duệ chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ vung kiếm.
Với hắn, kể từ khi mẫu thân qua đời, hắn đã không còn được yêu thương, cũng chẳng có ai để yêu thương. Suốt những năm tháng cô độc, hắn chỉ biết bước đi trên con đường không lối thoát.
Một mạng sống này... có gì quan trọng nữa đâu?
Dù cả đời Nhiếp Chính Vương Dung Duệ mang tiếng ác, nhưng những người trung thành trong phủ vẫn nguyện hy sinh vì hắn. Đội thân vệ, biết rõ cái chết là điều không tránh khỏi, vẫn quyết lấy mạng mình để đổi lại cho chủ tử thêm một khắc thở dốc. Cả những tâm phúc trẻ tuổi, phong thái hào hoa, dù biết chắc không toàn mạng, vẫn sẵn sàng dấn thân bảo vệ người mình trung thành đến cùng.
Khi tất cả những người này ngã xuống, trong vũng máu loang lổ, Dung Duệ ngửa đầu nhìn ánh trăng tròn đỏ rực như máu trên bầu trời âm u. Hắn cúi đầu, dùng chút sức lực cuối cùng, ôm chặt lấy thân thể đang dần lạnh giá trong vòng tay mình.
"Hoa... Vân Thường."
Lần đầu tiên trong đời, hắn gọi tên nàng, giọng nghẹn ngào và lạ lẫm, như thể không tin rằng mình đang gọi tên một người đã từng bị xem nhẹ.
Vẻ đẹp của nàng mong manh như một bông hoa kiều diễm, ngây ngô đến mức không nhận rõ mọi thứ xung quanh – chẳng phải chỉ là món đồ trang trí, một "bình hoa nhỏ" được hắn lưu giữ vì lợi ích sao?
Nhưng tại sao nàng lại xuất hiện ở đây? Vì sao nàng lại nguyện ý lấy thân mình chặn nhát kiếm chí mạng dành cho hắn?
Tại sao… biết rõ sẽ chết mà vẫn làm vậy?
Thân hình nàng mềm mại mong manh, như một đóa hoa không thể chịu nổi sóng gió, nhưng giờ đây máu đỏ không ngừng tuôn ra từ ngực nàng. Dù vậy, nàng vẫn gắng gượng nâng tay, dùng chút sức lực cuối cùng, cố lau đi vết máu trên khuôn mặt hắn.
Đồng tử Dung Duệ co rút lại, sự chấn động tràn ngập trong ánh mắt.
Thái tử Dung Huyền Trinh cũng thoáng kinh ngạc trước biến cố nhỏ này, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể Hoa Vân Thường và bổ thêm một nhát chí mạng về phía Dung Duệ – người lúc này đã kiệt sức, không còn khả năng phản kháng.
Khóe môi Thái tử nhếch lên, nụ cười tàn nhẫn: "Hoàng thúc, bảo vệ thật tốt!"
Lưỡi kiếm rút ra mang theo làn gió lạnh, Hoa Vân Thường phun ra một ngụm máu lớn. Nàng cố đưa tay về phía Dung Duệ, nhưng chưa kịp chạm vào ngón tay hắn, cơ thể nhỏ bé đã mất đi toàn bộ sức lực, rơi xuống đất, hơi thở tắt lịm.
Hai mắt Dung Duệ đỏ ngầu như máu. Hắn bỗng bật dậy, tay giơ lên chộp lấy lưỡi kiếm của Thái tử. Không ai có thể ngờ rằng, kẻ sắp chết như hắn vẫn còn sức lực đến mức bẻ gãy thanh kiếm và chặt đứt một tay của Dung Huyền Trinh!
Giữa tiếng hét thê lương của Thái tử, Nhiếp Chính Vương – người quyền uy nhất triều Sở – gục xuống với cơ thể bị đâm trúng chín nhát.
Đến tận giây phút cuối cùng, hắn vẫn không buông tay cô nương nhỏ bé trong vòng ôm.
Khoảnh khắc ý thức tan biến, kẻ từng được xem là lạnh lùng và vô tình, không biết yêu thương, vẫn lặp đi lặp lại trong lòng câu hỏi nghẹn ngào: "Vì cái gì…"
…..
“Gia, thật sự không muốn đến Phẩm Hương Yến xem một chút náo nhiệt sao? Rất nhiều tiểu thư danh môn thục nữ đều đang ở đó.”
Mùa xuân đầu năm, thời tiết khi nóng khi lạnh. Trong vương phủ tĩnh lặng, bóng người thấp thoáng sau tấm bình phong vẽ rồng. Một nam tử khoác bộ trường bào đen giản dị, tay cầm bút lông tím, nhưng lâu mãi vẫn không hạ nét bút.
Không phải vì lời nói huyên náo của Chiết Ngụ Lan – vị thuộc hạ trẻ tuổi – khiến hắn phân tâm, mà bởi mỗi câu nói ra từ người này, đều gợi nhắc Dung Duệ về những ký ức tàn khốc: cảnh tượng đầu rơi máu chảy không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Đã 10 ngày kể từ khi hắn tỉnh lại, nhưng Dung Duệ vẫn chưa thể tin rằng mình đã trọng sinh, quay trở lại bốn năm trước ngày bạo tử.
Cảnh tượng cái chết đời trước vẫn còn rõ ràng trước mắt. Khi tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhưng phảng phất đâu đây vẫn còn thoang thoảng mùi hương của một loài hoa nhàn nhạt.
Hương thơm ấy nhắc nhở hắn rằng, trên thế gian này từng có một người, không tiếc dùng máu tươi của mình để ôm lấy kẻ được gọi là "thiên sát cô tinh".
Năm nay, Nhiếp Chính Vương mới 23 tuổi. Dung Duệ còn chưa cưới tiểu thư của Duật Quốc Công phủ làm vợ.
Ký ức chợt ùa về. Hắn nhớ rõ, tiểu thư Hoa Vân Thường vốn không phải trời sinh ngốc nghếch. Nghe nói năm nàng 15 tuổi, vào mùa thu năm ấy, vì ngã xuống nước và va đầu vào một tảng đá mà thần trí bị ảnh hưởng, trở nên đờ đẫn.
May mắn thay, mọi chuyện xấu trong đời trước giờ đây vẫn chưa xảy ra.
Từ khi trọng sinh đến nay, Thái tử mỗi ngày đều đến vấn an theo đúng lễ nghi. Bề ngoài, hắn tỏ ra hiếu thuận, vô hại, nhưng Dung Duệ một lần cũng không triệu kiến. Hắn lo rằng, nếu đối mặt, bản thân sẽ không kiềm được mà giết Thái tử ngay tại chỗ.
Mối thù đời trước, kiếp này sẽ được tính sòng phẳng, từng chút một, cả vốn lẫn lời. Còn về ân tình đời trước... Dung Duệ đã sai người âm thầm dò la tin tức từ Duật Quốc Công phủ.
Thế nhưng, ám vệ được lệnh lại không rời đi ngay, sắc mặt đầy khó xử, báo cáo: “Chủ tử, trong kinh thành… không có ai tên Hoa Vân Thường. Thuộc hạ không rõ ý ngài...”
Nghe những lời này, ánh mắt Dung Duệ lập tức trở nên lạnh lẽo.
Theo lời thị vệ, trong kiếp này, Hoa Vân Thường đã bị Duật Quốc Công tiễn ra khỏi phủ từ khi nàng mới 5 tuổi. Nàng được đưa đến một trấn nhỏ ở Từ Châu để sống cùng một gia đình nuôi. Cùng năm đó, Duật Quốc Công lại nhận nuôi một bé gái khác cũng 5 tuổi, danh chính ngôn thuận phong làm dưỡng nữ, yêu chiều hết mực, giữ bên mình như con ruột.
Dung Duệ nghe đến đây, lòng càng thêm nghi ngờ. Trong ký ức kiếp trước, Hoa Vân Thường chưa từng rời kinh thành, và cũng không có sự xuất hiện của bất kỳ dưỡng nữ nào!
Không cam lòng, hắn tiếp tục phái người đến Từ Châu tìm kiếm tung tích nàng. Thậm chí lật tung cả vùng đất Từ Châu, nhưng vẫn không thể tìm ra cô nương mà hắn đang tìm kiếm.
Tin tức duy nhất được thu thập là từ phủ Duật Quốc Công tại kinh đô. Người ta truyền rằng tiểu thư của phủ sẽ trở về nhà vào ngày mười lăm tháng hai.
Điều này thực sự...
"Ngài thật sự không đi, đúng không, Cửu Gia?" Chiết Ngụ Lan, mặc bộ y phục màu xanh biếc, phong thái vẫn ung dung nhưng không chịu từ bỏ. Anh ta phe phẩy cây quạt nhỏ mới, phong cách đầy tao nhã: "Nghe nói lần này, các tiểu thư tham gia phẩm hương yến..."
"Hôm nay không nên ra ngoài." Một giọng nói lạnh lùng ngắt lời hắn.
Chiết Ngụ Lan bất đắc dĩ nghĩ thầm: Ta đang nói chuyện về các cô nương, ngài lại đi bàn chuyện xem hoàng lịch?
Ngay sau đó, Dung Duệ như chợt nhớ ra điều gì, liền dịu mặt xuống, nói nhẹ nhàng hơn: "Chi hữu, nghỉ ngơi chút đi."
Chiết Ngụ Lan tròn xoe mắt ngạc nhiên: Cửu Gia ít khi cười mà lại kêu ta tự đi nghỉ ngơi?
Hắn ta bất giác quỳ xuống.
Nhiếp Chính Vương: "..."
Chiết Ngụ Lan quỳ xuống, trong lòng hoang mang suy nghĩ: Xong rồi, xong rồi, Vương gia chắc chắn đang muốn xử lý ta rồi. Liệu Vương gia đã phát hiện ra ta tham bạc mua hoa tửu? Hay là đã biết ta có liên hệ với Thanh Y Quân? Nếu vậy, có phải ta nên thừa nhận và kể hết về chuyện Thần Cơ Doanh cho Vương gia nghe, liệu có thể thoát thân không?
Dung Duệ hiểu rõ tâm tính của Chiết Ngụ Lan, mỉm cười nhìn hắn. Trong đời trước, Dung Duệ luôn đối xử thận trọng với người này, dù biết Chiết Ngụ Lan tài giỏi và khôn ngoan, nhưng vẫn dùng phương pháp “thả nghi chi” để giữ khoảng cách. Tuy nhiên, Chiết Ngụ Lan cuối cùng vẫn quyết định phục vụ hắn, một điều mà Dung Duệ chưa từng nghĩ tới.
Dung Duệ khẽ cau mày, ra hiệu cho người vào. Một ám vệ không tiếng động bước vào, thì thầm báo cáo: “Có hai việc cần bẩm báo chủ tử.”
Chiết Ngụ Lan đang quỳ trên đất, không dám cử động, mắt vẫn cúi xuống. Dung Duệ làm bộ như không nhìn thấy, ra hiệu cho ám vệ tiếp tục.
Ám vệ thấp giọng nói: "Thái Tử vừa mới từ chỗ Uyển Thái Hậu trở về, trong lúc ra ngoài đã vô tình làm vỡ một vài bình hoa, hình như có chút bất mãn và oán giận về chủ tử..."
Ám vệ dừng lại một chút, quan sát thấy chủ tử không có phản ứng gì đặc biệt, liền tiếp tục: “Còn có một chuyện, tiểu thư của Duật Quốc Công hôm nay đã về kinh, hiện giờ đã đến cửa thành. Xung quanh có mấy chục thị vệ hộ tống, tất cả đều là thân binh của Duật Quốc Công.”
Dung Duệ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, miệng mỉm cười như có điều suy nghĩ: “Là hôm nay sao?”
Ám vệ ở đội ngũ thứ 15 khẽ gật đầu, chờ đợi chủ tử đưa ra chỉ thị tiếp theo. Lúc này, một bóng dáng mặc huyền y từ bên cạnh vội vã lướt qua, mang theo một cơn gió nhẹ, nhanh chóng rời khỏi cửa điện.
Ám vệ ngơ ngác: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chiết Ngụ Lan vẫn quỳ trên mặt đất, ngạc nhiên không biết phải làm sao, trong lòng thầm nghĩ: Đã nói không nên ra ngoài cơ mà...
.
Theo kế hoạch, ba ngày sau tiểu thư sẽ vào kinh, nhưng hiện tại đoàn kiệu đã dừng lại tại một quán trà nhỏ bên ngoài Xương Bình để nghỉ ngơi.
Ánh sáng xanh của sương sớm nhẹ nhàng xuyên qua một lớp rèm, đúng lúc đó, trong quán trà có một thanh niên đang ngồi thưởng trà.
Nam tử này có vóc dáng cao gầy, thắt lưng đeo sáo ngọc, tướng mạo tuấn tú và khí độ phi phàm. Trong kiệu, tiểu thư đang tựa một tay vào khung xe, đôi mắt sáng ngời như sao, nhìn vào khiến người ta mê mẩn.
Hai nha đầu bên cạnh lén nhìn nhau, rồi không nói gì thêm.
"Cô nương," một nha đầu nhỏ tuổi nhẹ nhàng nói, cố gắng kéo màn kiệu xuống, khuyên nhủ bằng giọng điệu dịu dàng: "Chắc hẳn lão gia ở nhà đang lo lắng, cô nương nên nhanh chóng vào thành đi."
Thiều Bạch đã theo Hoa Vân Thường từ Cô Tô, làm nha đầu bên cạnh tiểu thư trong suốt những năm học ở học cung. Tuy Thiết Lam tính cách nghiêm khắc, nhưng Thiều Bạch vẫn nghĩ tiểu thư chỉ là con nhà thư hương, xuất thân từ một gia đình quan nhỏ, có chút của cải mà thôi.
Đến gần kinh thành, cô mới phát hiện ra rằng Hoa Vân Thường không chỉ là một tiểu thư nhà giàu, mà lại là tiểu thư của phủ Duật Quốc Công trong kinh thành, khiến Thiều Bạch suýt nữa ngã ngửa vì sự bất ngờ này.
Sau đó, Thiều Bạch bắt đầu lo lắng cho sở thích khó nói của tiểu thư.
Tiểu thư nhà nàng thích mọi thứ đẹp đẽ, từ hoa cỏ, hương thơm, đến những bộ đồ thêu tinh xảo, và đặc biệt là... thưởng thức vẻ đẹp của nam nhân.
Tuy nhiên, điều này lại khó có thể chấp nhận được.
Nàng vẫn nhớ rõ vào mùa xuân năm ngoái, khi đi chơi đạp thanh, tiểu thư đã liếc mắt nhìn một thư sinh có dung mạo xuất chúng, cài trâm đầu, dáng vẻ phong nhã. Cô cứ nhìn mãi không rời mắt, khiến thư sinh ấy ngượng ngùng.
Thư sinh kia lại tưởng tiểu thư có ý gì khác, nên sáng sớm hôm sau, khi mặt trời chưa mọc, đã cầu xin cha mẹ nhờ bà mối đến tìm tiểu thư để hẹn hò.
Thiều Bạch vẫn còn nhớ mãi chuyện đó. Khi tiểu thư truyền lời nói rằng "Chỉ là đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp của ngươi, không có ý gì khác", thư sinh kia lại tự vuốt nhẹ cái mũi mình, trông có vẻ như sắp xỉu vì quá bối rối.
Khi nói về phong tục Giang Nam, trong thời gian ở Tắc Trung Học Cung, từ sư thánh chưởng viện cho đến các cô nương, sư huynh, sư tỷ, sư điệt, sư tôn, ai ai cũng đều tôn trọng và chiều chuộng cô nương. Mọi việc họ làm đều dành cho cô nương, không hề có chút nào thiếu lễ nghĩa hay khinh thường.
Tuy nhiên, nếu quay lại với quy tắc của kinh thành, nơi này lại khắt khe hơn nhiều. Nếu cô nương bị người khác coi thường...
Thiều Bạch nghe Thiết Lam kể rằng, bên cạnh Duật Quốc Công có một vị tiểu thư cùng tuổi với cô nương, rất được sủng ái.
Trong kiệu, Thiều Bạch vẫn chưa nhận ra sự lo lắng của bằng hữu, cho đến khi nam tử mang sáo đứng dậy rời đi. Lúc đó, nàng mới phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, buông màn kiệu.
Tiểu thư nhìn theo bóng dáng nam tử, môi cong lên nhẹ nhàng, nở nụ cười duyên dáng: "Người như vậy, với dung mạo phong lưu như thế, liệu có phải là một người tài năng tuyệt vời không? Các ngươi thấy sao?"
Phong tục Giang Nam nổi tiếng với “Diệu sắc bình”, chia thiên hạ thành bốn phẩm: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi phẩm lại được chia thành bốn đẳng: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Có những người hiểu rõ rằng, bảng xếp hạng này thực sự là để đánh giá vẻ đẹp của các thiếu nữ.
Thiếu nữ cất tiếng cười trong trẻo, nhẹ nhàng mà đầy quyến rũ, mái tóc búi cao, trang phục màu sắc tươi sáng với áo ngắn sam và váy lụa mềm mại, tựa như một làn suối trong vắt, chưa từng biết đến nỗi khổ của cuộc đời.
Đây chính là kiểu vẻ đẹp vượt trội, tựa thiên tiên, không thể nào sánh kịp.
Nàng tự hỏi, rõ ràng tiểu thư đã đẹp như thế, sao còn phải để ý đến những kẻ đáng ghét kia nữa?
Thiều Bạch ngắm nhìn tiểu thư một cách ngọt ngào, trong lòng không ngừng thán phục vẻ đẹp của nàng, không biết đã bao lần tự cảm thán.
Thiết Lam, với tính cách ổn trọng hơn Thiều Bạch, giống như tỷ tỷ dịu dàng, hỏi: "Cô nương, chúng ta vào thành thôi?"
Hoa Vân Thường thu ánh mắt, cười nhẹ rồi vén rèm bước ra, như một cơn gió xuân mát lành: "Vào thành."
Mùa xuân tươi mới đến, cả thành phố bừng sáng, là thời điểm trở về nhà tuyệt vời.
Năm này đã trôi qua, là năm thứ chín trong triều đại An Chín, cũng là năm thứ chín Nhữ Xuyên Vương nhiếp chính. Hoa Vân Thường vẫn ngồi trong kiệu, tạm hoãn việc vào thành. Mười dặm đường xuân, gió nhẹ thổi qua, hai bên đường liễu như đang vươn mình chào đón.
Lễ phẩm hương yến đang diễn ra, nóng hổi và náo nhiệt như một ngọn lửa.