Bây giờ Ân Thúc Dạ không còn sống ở khu ổ chuột nữa, mà đã chuyển đến căn hộ trống mà Tân Đào Phức cho hắn. Cũng giống như lúc Tân Đào Phức chuyển đến Tử Đằng Nhã Uyển hồi trước vậy.
Tất nhiên, Tân Đào Phức cũng tự biết căn hộ đó không thể so sánh với Tử Đằng Nhã Uyển, không phải là căn hộ không sang trọng xinh đẹp bằng Tử Đằng Nhã Uyển, mà điều Tân Đào Phức tiếc nuối là trong căn hộ không có một đống người hầu kẻ hạ âm dương quái khí để làm khó Ân Thúc Dạ.
Nhưng Tân Đào Phức lại nghĩ, căn hộ bỏ trống, ngay cả người giúp việc cũng không có. Ân Thúc Dạ sống một mình ở đó, còn phải tự dọn dẹp nhà cửa, đối với Ân Thúc Dạ vốn quen sống trong nhung lụa, có khi còn thảm hơn là gặp đám giúp việc khó ưa kia.
Cứ nghĩ đến điều này, Tân Đào Phức lại thấy khá thú vị.
Ân Thúc Dạ dường như thực sự có chút không chịu nổi, còn từng gọi điện cho Tân Đào Phức, giọng điệu khép nép hỏi có thể sắp xếp cho hắn một tài xế và một người giúp việc không. (App T-Y-T)
Tân Đào Phức đánh trống lảng nói: "Không phải tôi không muốn bố trí cho anh, chỉ là có người ngoài trong nhà, tôi không thoải mái."
"Ông chủ nói đúng, chỉ là nhà chúng ta không những không có người ngoài, mà cũng chẳng có người trong..." Giọng Ân Thúc Dạ ở đầu dây bên kia điệu đà: "Ông chủ chưa từng đến đây mà."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT