Ánh trăng rọi nghiêng, màn sương dày đặc, cỏ cây trong Nhã Uyển như sắp biến mất vào màn đêm, chỉ có tiếng bước chân giẫm lên cỏ mới mang lại chút cảm giác thực về sự hiện diện của bãi cỏ.
Giàn hoa tử đằng vẫn còn treo những chùm hoa giả, dù trước đó Ân Thúc Dạ đã hỏi Tân Đào Phức có muốn gỡ bỏ chúng đi không, nhưng cậu không đồng ý.
Một là, Tân Đào Phức không nghĩ ra nên thay thế bằng gì. Mặc dù cậu từng phàn nàn rằng đây không phải hoa thật, nhưng thực ra cậu cũng chẳng có ý kiến gì với những bông hoa giả này, nhìn lâu rồi cũng thấy thuận mắt. Nếu bảo cậu thay ngay thứ khác, cậu cũng không nghĩ ra thứ gì tốt hơn. Hai là, cậu nghĩ mình cũng chẳng ở lại Tử Đằng Nhã Uyển này được lâu nữa, không cần phải bận tâm đến mấy thứ vặt vãnh này, cứ lặng lẽ mà sống qua đoạn thời gian này thôi.
Tân Đào Phức bước qua con đường hoa tử đằng, đi về phía tòa nhà chính. Khi thấy bên trong không có ai, yên tĩnh hẳn, ngay cả Thu Đan cũng không lên đón cậu, trong lòng cậu nghĩ: Ồ, xem ra Ân tiên sinh vẫn chưa quên sinh nhật của mình: "bất ngờ" chắc đang đợi cậu trong đó đây!
Thực ra, cái gọi là "sinh nhật bất ngờ" rất khó để tạo ra bất ngờ thật sự — ít nhất là với Tân Đào Phức. Bởi vì làm sao cậu có thể quên ngày sinh nhật của mình được chứ? Trong lòng cậu luôn mong đợi sẽ có người quan tâm và tổ chức sinh nhật cho mình, nên đối với những "bất ngờ" của người khác, cậu đa phần chỉ có thể giả vờ ngạc nhiên mà thôi.
Việc giả vờ ngạc nhiên này cũng rất quan trọng, vì đó là một sự tôn trọng đối với người đã chuẩn bị "bất ngờ". Người chuẩn bị những bất ngờ ấy cũng cần có cảm giác được trân trọng.
Tân Đào Phức giả vờ như không biết gì, vừa định cởi áo khoác vừa bước vào trong, miệng vẫn gọi: "Thu Đan?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT