Tân Đào Phức đặt ly xuống bàn, rồi từ từ nói: “Anh hỏi là đồ vật, hay là người vậy?”
Ân Thúc Dạ có vẻ cảm thấy câu hỏi ngược này thú vị, hiếm hoi lắm mới nở một nụ cười để lộ hàm răng, quay sang mấy vị chú bác bên cạnh nói: “Đây đúng là một câu hỏi hay, phải không?”
Mấy vị chú bác dường như cũng không ngờ Tân Đào Phức trông có vẻ ngoan ngoãn, mà lại dám đột nhiên hỏi thẳng một câu như vậy.
Chỉ có một bác phản ứng nhanh, tính tình cũng thẳng thắn, liền nói ngay: “Người với đồ là đi chung, gói gọn lại!” Nói rồi, ông ta còn cười ha hả, như thể mình vừa nói đùa rất khéo: “Mua một tặng một mà!” Những vị chú bác còn lại cũng phối hợp rất ăn ý, cùng cười theo, không khí tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Tân Đào Phức cũng cười theo, nhưng là nụ cười gượng gạo, trong khi khóe mắt vẫn liếc nhìn Ân Thúc Dạ.
Ân Thúc Dạ cũng nhìn cậu, khóe môi mang theo nụ cười, nhưng rõ ràng không phải vì mấy câu đùa của các chú bác mà cười. Hắn lại hỏi Tân Đào Phức: “Vậy em thấy sao?”
Ân Thúc Dạ lại ném quả bóng trở lại cho Tân Đào Phức một lần nữa, .
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT