Ân Thúc Dạ nói câu này gần như đã ngầm ám chỉ rằng ngày mai giữa họ sẽ có tiến triển khác biệt.
Nói xong, hắn liền im lặng, nhắm mắt ngủ.
Nghe những lời của Ân Thúc Dạ, Tân Đào Phức tưởng mình sẽ khó ngủ, nhưng cậu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, và giấc ngủ ấy cũng rất sâu. Có lẽ vì ngồi máy bay quá mệt, hoặc cũng có thể vì cậu đã không còn cảm thấy quá kháng cự với việc thân mật cùng hắn.
Trong thời gian sống tại Tử Đằng Nhã Uyển, dù cậu và Ân Thúc Dạ chưa từng “vượt ranh giới”, nhưng vẫn rất thân mật, âu yếm, ôm hôn, không thiếu điều gì. Ngay cả khi không tính đến điều kiện kinh tế, Ân Thúc Dạ vẫn là một người đàn ông “chất lượng cao”, hơn nữa còn là người từng khiến Tân Đào Phức rung động không kìm được. Thân mật với một người như vậy, tất nhiên cậu cũng thích — có lúc, cậu còn phải tự nhắc mình đừng thích quá nhiều.
Ngày hôm sau đã đến.
Ngày hôm đó, trời đẹp, tuyết đã tan.
Khi Tân Đào Phức tỉnh dậy, chỗ bên cạnh trên giường đã trống, thậm chí không còn chút hơi ấm nào. Có vẻ như Ân Thúc Dạ đã dậy từ rất sớm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT