Một tháng sau, vết thương của Hàng Du Ninh đã gần như lành hẳn, khu Tưởng Gia cũng dần trở lại nhịp sống bình yên vốn có.
Mọi người vẫn bận rộn cơm nước, đi làm, đi chợ, đôi lúc cãi vã; ngoài cửa sổ, những chiếc sào phơi quần áo vẫn chồng chất tầng tầng lớp lớp; lũ trẻ cứ như không biết mệt, cứ chạy tới chạy lui trong con hẻm nhỏ.
Thỉnh thoảng Hàng Du Ninh lại thấy như mọi thứ chỉ là một giấc mơ, dường như chưa từng có chuyện Tiểu Nam bị giết, cô vẫn chỉ là một cô gái trong vô số những cô gái bận rộn lướt qua tiệm tạp hóa, nhà Cố A Phúc vẫn bình an trải qua những ngày tháng của họ ở Kê Minh Độ. Chỉ là cô không còn thấy họ nữa mà thôi.
Trấn nhỏ Giang Nam này có một điểm rất hay: tất cả sự đau thương, sợ hãi, bi thương… đều bị dòng sông và những cây cầu nhỏ nơi đây cuốn trôi đi, để rồi lòng người trở nên bình yên. Bình yên đến độ người ta có thể quên đi cả những ngày tháng khắc cốt ghi tâm nhất.
Cả Hứa Dã, cũng chỉ như một giấc mơ, một giấc mơ rồi sẽ chẳng xuất hiện nữa.
Cuộc sống của Hàng Du Ninh dần trở lại như trước.
Sáng nào bốn giờ, cô cũng dậy ra bờ sông tập quyền, rồi trên đường về sẽ ngang qua bến đò, vừa lúc những bác nông dân từ quê chèo thuyền tới bán rau quả, từng chiếc lá còn đọng sương, ngó sen vẫn còn dính bùn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT