Từ tiếng cười của cậu và ánh mắt lạnh lùng của Cố Bồi, Cố Ngao Văn cảm thấy bản thân giống như một con heo ngu xuẩn.
Cố Bồi hỏi lại Vệ Quân: “Cháu thấy thế nào, cưới vợ vì cái gì?”
Vệ Quân đứng thẳng, nói: “Lập gia đình, hai bên cùng hỗ trợ nhau, sinh con đẻ cái, tích cực nuôi dưỡng thế hệ kế tiếp.” Cậu còn nói: “Chú nhỏ, nếu Bạch Thanh cảm thấy khó chọn thì tụi cháu đánh một trận…”
Cố Vệ Quốc thấy sắc mặt Cố Bồi không tốt lắm, bèn véo cậu một cái, ra hiệu cho em họ im lặng.
Lúc này xe đã tới nhưng Cố Bồi không rời đi, lộ ra ánh mắt ý muốn ba đứa cháu trai lớn vào sân nhỏ. Sau khi anh đóng cửa sân lại, mới nói: “Dùng di sản vốn nên thuộc về người khác bắt ép một cô gái, khiến cô ấy phải chấp nhận một cuộc hôn nhân không công bằng. Chú thấy anh em các cháu rất kiêu ngạo, có phải muốn dựng một võ đài để cho các cháu công khai đánh nhau một trận hay không? Tiểu Lâm chính là chiến lợi phẩm của các cháu, đặt trên võ đài cho người ta quan sát, đúng không?”
Một hồi lâu sau, anh hỏi lại: “Các cháu là người man rợ à? Hay là người nguyên thủy? Có thể làm người ngay thẳng thì có biết chỉ có ở xã hội nô lệ và thời kỳ Nam Bắc phân tranh, con gái mới bị xem như hàng hóa mà mua bán, giao dịch không?”
“Mấy đứa ngay cả chủ nô cũng không bằng!” Anh lại nói.
Anh em bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng tự nhủ người chú nhỏ này đúng là biết mắng người ta.
Bọn họ đều cảm thấy bản thân rất xuất sắc, cũng xứng với Lâm Bạch Thanh. Hơn nữa, cô muốn lấy Linh Đan Đường thì tám phần mười sẽ chỉ thuộc về cô, gả cho bọn họ là có thể nhận được, đó là phúc của cô.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT