Ngao Vũ nhỏ giọng nói: “Người nước ngoài đều như vậy, nhưng chú ấy lớn lên ở nước ngoài, biết cây chuối vàng không, chú ấy chính là cây chuối vàng, dược phẩm độc quyền của chúng ta sắp bị người ta lấy hết rồi nhưng chú ấy cũng không tức giận.”
Nhìn thì lịch sự, thật ra tất cả đều là giả mù mưa sa.
Chiêu Đệ bĩu môi: “Thật khó hầu hạ, cơm thơm như vậy, chú ấy làm gì, coi như thuốc độc đấy.”
Bảo sao xem mắt nhiều người như vậy, nhưng không có một người nhìn trúng anh, người này đúng là người kỳ lạ.
Lâm Bạch Thanh cũng âm thầm chép miệng, nói kỳ lạ cũng không kỳ lạ, Cố Bồi không ăn chút nào ngày hôm nay nhưng sau này lại vui vẻ ăn cơm trong hộp cơm của cô, thỉnh thoảng không làm cho anh mà anh còn tức giận nữa.
Cô thật sự muốn nhìn thử xem hôm nay anh cứng miệng như vậy, mà sau này cô nấu cơm, anh sẽ ăn hay là không ăn.
Làm việc nhiều rồi, cơm nước xong nghỉ ngơi trong chốc lát, mọi người lại quay lại làm việc.
Nói tới Cố Ngao Văn, Lâm Bạch Thanh thấy cậu ta là người phiền nhất trong đám anh em nhà họ Cố, trong lòng cậu ta cũng rất khó chịu, bước vào sân, lại nhìn thấy xe của Cố Vệ Quốc vừa lớn vừa mới hơn của mình, trong lòng càng buồn bực, cũng không để ý mẹ đang hỏi lung tung ở phía sau, ngồi lên xe, chuẩn bị ra ngoài hóng gió.
Đúng lúc đó, Vệ Quốc, Vệ Quân đang uống rượu cách đó không xa, Cố Ngao Văn vừa ra đến ngõ nhỏ thì gặp phải.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play