Cố Hoài Thượng đuổi theo Lâm Bạch Thanh lải nhải suốt dọc đường: “Bạch Thanh, chúng ta mở dược đường hai trăm năm đàng hoàng, vậy mà lại không bằng dược đường trăm năm bởi vì sao, là vì chúng ta không biết đánh bóng tên tuổi, không biết tiếp đón. Nhưng nếu lãnh đạo của Sở Y tế đến thì lại khác, chúng ta có thể được bình chọn là dược đường lâu đời. Chú nghe nói Nhà nước có khoản phụ cấp cho dược đường lâu đời, nhưng cách đón khách của cháu chưa đủ.”
Lâm Bạch Thanh dừng bước, phản bác lại: “Thì sao ạ, cháu nên mời ai đến, Sở Xuân Đình ư?”
Lâm Bạch Thanh chó ngáp phải ruồi nhưng cô không thấy vui vẻ là bao, mà Cố Hoài Thượng lại rất mừng cho cô: “Sao lại gọi là Sở Xuân Đình, phải gọi ông Sở, gọi ông nội. Cháu thấy lạ không, ông ấy nói mình là ông nội cháu, người ta là ông nội cháu đấy, sao cháu không mời người ta đến?”
Ông ta vừa dứt lời thì thư ký Tiểu Kỳ của Sở trưởng Mã Sở Văn hóa đã đến.
Anh ta vừa vào cửa đã bắt tay với Lâm Bạch Thanh, cười nói: “Bà chủ Tiểu Lâm, nghe nói hôm nay các cô khai trương, Sở trưởng Mã của chúng tôi cũng tới một chuyến.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Sở trưởng Mã đến là vinh hạnh của chúng tôi, chỉ sợ tiếp đón không được chu đáo.”
Thư ký Kỳ đang đợi câu này của cô, anh ta nói: “Đúng rồi, nghe nói ông Sở: cố vấn danh dự của Sở Văn hóa chúng tôi đã quyên tặng cho cô hai chiếc sừng tê giác để ủng hộ sự nghiệp trung y, có lẽ ông Sở cũng đến nhỉ. Sừng tê giác vừa là văn vật vừa là dược liệu, chắc chắn ông Sở rất nâng niu. Lấy văn vật cống hiến cho sự nghiệp trung y, đây là một chuyện lớn đáng tuyên dương, hay là các cô cùng làm một cuộc thăm hỏi, nói chuyện với phóng viên của Nhật báo?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play