Lâm Bạch Thanh đã nói rồi, mình đã tìm đúng người.
Cô ung dung thản nhiên, còn nói: “Chú Hoài Thượng chú nói thế này là không đúng, cháu nghe nói năm đó tình hình nhà họ Thẩm cực kỳ kém, tình hình nhà Mã Bảo Trung thì rất tốt, sao lại theo đuổi con gái nhà thuộc “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu” chứ?”
Cố Hoài Thượng nói: “Cô thế này là không hiểu rồi, “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu” tuy kém, nhưng trong tay có đồ tốt. Ông ta và tôi đều là kẻ mê văn vật, có lẽ là vừa ý đồ trong nhà người ta rồi. Hơn nữa, năm đó ông ta mắc căn bệnh quái lạ nào đó, phải ăn hàm tu thảo mới khỏe được, ăn nhiều hàm tu thảo thì trong miệng sẽ luôn có mùi hôi chua, không hẹn hò với “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu” thì con gái gia đình tốt có ai thèm để ý tới ông ta.”
“Nhưng bây giờ ông ta là phó viện trưởng Viện Di tích Văn hóa rồi, chứng minh tất cả đều là đáng giá.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cố Hoài Thượng nói: “Đàn ông vẫn phải tự lực phấn đấu giống như Ngao Cương, loại bám váy đàn bà thì có gì đáng nói.”
Cho nên đàn ông nào có cái gọi là si tình, sống chết không rời.
Mã Bảo Trung là một tên cặn bã phát tán thư tình, đâu đâu cũng trêu ghẹo các cô gái, chẳng những từng viết cho Thẩm Khánh Hà mà cũng từng viết cho mẹ của cô là Thẩm Khánh Nghi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play