Sau khi lên xe, Mục Thành Dương bùi ngùi nói: “Giám đốc Mã kia quả là người làm về văn hóa, tôn trọng ông Sở ghê.”
Cố Bồi hờ hững nói một câu: “Là do ông Sở thông minh, dồn bọn họ tới đường cùng thôi.”
Hồi nãy Mục Thành Dương mới tiếp xúc với Cố Bồi, tưởng rằng anh là người nước ngoài chắc sẽ đậm chất tây, nào ngờ lại nghe người này nói chuyện trôi chảy nên tất nhiên cực kỳ kinh ngạc, nói thầm với Lâm Bạch Thanh: “Anh ta còn biết khoe chữ cơ à.”
Lâm Bạch Thanh cũng nói thầm: “Chứ anh nghĩ sao, anh ấy giỏi lắm đó.”
Cố Bồi sống ở nước ngoài từ nhỏ nhưng lại hiểu rất rõ mối quan hệ giữa những người trong nước.
Tất nhiên Sở Văn hóa không dám đắc tội Sở Xuân Đình, vì trong tay ông ta có rất nhiều văn vật, quyên góp bừa vài món cũng là công lao lớn của lãnh đạo trong nhiệm kỳ. Hơn nữa kinh nghiệm và khả năng giám định đồ cổ của ông ta chính là thứ Sở Văn hóa cần.
Ví lý do này nên Sở Văn hóa sẽ cử người có chuyên môn tới chăm sóc ông ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT