Lâm Bạch Thanh đã thu dọn đồ đạc xong, tỏ ý Mục Thành Dương và Cố Bồi phải đi, nhưng lúc này Sở Xuân Đình lại ngăn cản, nói: “Giám đốc Mã, anh hỏi Điền Trung Bái xem có phải gần đây anh ta mua một món đồ gốm làm bằng sứ Thanh Hoa thời Càn Long không?”
Lâm Bạch Thanh nghe vậy thấy quen quen, quay ra ngoài nhìn thì trông thấy một cái đầu trọc lốc, là chú Hai của Điền Lâm Na.
Các quan chức già đều có sở thích sưu tầm đồ cổ, chính giám đốc Mã cũng vậy. Ông ấy quay đầu nhìn Điền Trung Bái: “Gần đây bí thư Điền có mua đồ gốm không, sứ Thanh Hoa?”
Điền Trung Bái đang ngắm một cây hồng cổ thụ trong sân, nói: “Không có, không có, đồ gốm Ngôn làm bằng sứ Thanh Hoa thời Càn Long chắc chắn sẽ có giá rất cao, tôi không mua nổi.”
Giám đốc Mã quay đầu lại nhìn Sở Xuân Đình: “Ông Sở, có lẽ bí thư Điền không…”
Sở Xuân Đình không tỏ vẻ gì: “Trên đồ gốm có hoa văn Thanh Hoa, trúc đá, chuối tây, chưa được xử lý tốt, miệng bình có vết mẻ.” Ông ta ngừng một lát, sau đó nói tiếp: “Ngành đồ cổ nói tình nghĩa trước rồi mới nói duyên phận, nhưng kỵ nhất là thừa nước đục thả câu.”
Chắc hẳn giám đốc Mã cũng đã đoán được, nhân lúc Sở Xuân Đình đổ bệnh, Sở Tam Hợp bán phá giá đồ cổ, Điền Trung Bái đã mua đồ của người ta với giá rẻ. Quan chức ở cấp bậc như bọn họ không đắc tội với người như Sở Xuân Đình được, huống chi việc thừa nước đục thả câu đúng là bị người khác xem thường. Ông ấy ra hiệu bằng ánh mắt: “Bí thư Điền, ông Sở đang hỏi nghiêm túc đấy, anh nghĩ lại xem?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT