“Không, không cần đâu, bây giờ cháu sẽ đi báo án, cứ để cháu đi là được.” Cố Hoài Thượng vội vàng nói.
Đột nhiên ông ta nhớ ra, Cố Vệ Quốc đã được thấy chỗ ông ta thường hay cất giữ bảo vật, ông ta cũng hiểu rằng Cố Vệ Quốc đang đào một cái hố cho mình chui vào, vậy nên lại càng muốn chạy đi để di chuyển đồ đạc.
Nhưng một người thông minh như Cố Vệ Quốc đã biết ai là người lấy trộm bức thư pháp kia từ lâu rồi, anh em dưới trướng của anh ta rất đông, sao có thể đi nước cờ mà mình chưa chắc chắn cơ chứ?
Anh ta duỗi tay kéo Cố Hoài Thượng lại, nói: “Cháu đã báo án rồi, công an sẽ tới ngay thôi.”
“Vệ Quốc, cháu nói thế là có ý gì? Có phải cháu đang nghi ngờ chú lấy trộm đồ đúng không? Cháu bỏ chú ra ngay, chiều nay chú còn có tiết nữa.” Cố Hoài Thượng gỡ tay anh ta ra, quay người định chạy đi, Cố Vệ Quốc lại kéo ông ta lại: “Đm chú đang có tật giật mình đấy à?”
Báo án cũng có nghĩa là phải lục soát để truy tìm chứng cứ, vậy nên Cố Hoài Thượng mới càng phải chạy, dùng hết sức để tách ra khỏi Cố Vệ Quốc, ông ta chạy ra phía cửa nhà, Cố Vệ Quốc cũng không phải loại tốt đẹp gì, giơ chân ra ngáng đường ông ta làm cho Cố Hoài Thượng loạng choạng lảo đảo đ.â.m vào người của Cố Bồi, lôi lôi kéo kéo làm chiếc túi trong tay Cố Bồi rơi xuống mặt đất, vang lên tiếng lạch cạch của cốc cà phê.
Đúng vào lúc này, mẹ con Cố Ngao Cương bước vào nhà, hơn nữa trên tay còn cầm theo mấy cuộn thư pháp đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT