Hôm nay Lâm Bạch Thanh mặc chiếc váy trắng do cô tự may, không có cổ tay áo, cho nên toàn bộ cánh tay đều bị lộ ra bên ngoài.
Cánh tay của cô đẹp vô cùng, không phải là cánh tay có cơ bắp do luyện tập nhưng cũng chẳng phải là gầy đến mức da bọc xương, mà đó là một vẻ đẹp chỉ có thể dùng hai từ đồng đều để hình dung, cánh tay vừa mảnh khảnh lại vừa tròn trịa, hơn nữa còn rất trắng.
Nhưng dường như cô không để ý đến những chi tiết nhỏ trong cuộc sống như anh, giống như lúc này rõ ràng là chiếc ô có thể che hết toàn bộ cánh tay, thế nhưng cô nhất quyết để một nửa lộ ra bên ngoài, Cố Bồi thấy vậy liền vươn tay ra kéo tay cô lại.
Cô hoàn toàn không quen kiểu thân mật như vậy, có chút tránh né: “Đợi chút đã, một lúc nữa sẽ có kịch hay để xem rồi.”
Hôm nay Triệu Tĩnh không có khách vì vậy cứ nhìn đăm đăm ra bên ngoài, cô ấy không hiểu sao càng nhìn người đàn ông mà Lâm Bạch Thanh chọn lại càng thấy kỳ quá khó hiểu.
Trời cũng chẳng đổ mưa, thế mà anh ta cứ kiên quyết phải che ô cho Lâm Bạch Thanh, hơn nữa ánh mắt cũng chỉ dán chặt lên người cô, dường như chưa từng dịch chuyển ra chỗ khác. Ánh mắt ấy đang muốn nói điều gì cơ chứ, ở độ tuổi còn trẻ như vậy, thế mà ánh mắt của anh ta lại chẳng khác gì một người mẹ già đang chăm chú nhìn đứa con của mình.
Thật ra đây cũng là cảm giác nghẹt thở mà Lâm Bạch Thanh từng nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play