Không phải lại là một trò chơi có biểu tượng bình thường nhưng nội dung bên trong lại rất tệ chứ? Dù nội dung không kỳ quặc, nhìn thế này, đây chắc chắn chỉ là một trò chơi trẻ con thôi…
Tiểu Xuân không còn kỳ vọng nhiều nữa nhưng vì gà con đã cứu rỗi đôi mắt cậu, nên vẫn quyết định nhấn vào xem.
Vừa vào game, là cảm giác gió nhẹ thổi qua cùng với mùi cỏ và hoa thoang thoảng.
Tiểu Xuân tự nhiên nghĩ, có lẽ tác giả không dùng công cụ chỉnh sửa giác quan ngoài cho nên mùi hương mới nhẹ như vậy. Sau đó, là cảnh tượng trước mắt.
Bầu trời trong xanh, sắc lam và trắng trong sáng, ánh sáng vừa phải, không quá tối cũng không quá chói, rất dễ chịu. Cỏ xanh tươi tốt mọc hai bên đường, với góc nhìn từ trên cao, cậu thấy mình chính là con gà con vàng nhỏ trên biểu tượng trò chơi, đang chơi đùa thoải mái trên khoảng đất trống.
Lựa chọn “Bắt đầu trò chơi” hiện lên ngay trước mặt, giao diện trò chơi rất đơn giản, ngoài nút “Bắt đầu” thì chỉ có hai biểu tượng nhỏ ở bên phải rất dễ hiểu: một là hình chiếc áo đại diện cho trang phục, một là vỏ trứng vỡ đại diện cho nhân vật. Tất cả rất dễ nhận biết.
Tiểu Xuân nhấn vào nút bắt đầu.
Đột nhiên, một bóng đen lớn bao phủ xuống, kèm theo đó tiếng kêu vang dội của một con đại bàng.
“Mô hình này làm cũng đẹp đấy.”
Con gà con vàng cũng kêu lên mấy tiếng, giọng non nớt, pha chút hoảng hốt. Tiếp theo, Tiểu Xuân cảm giác mình bắt đầu chạy, tốc độ không nhanh, từng bước lắc lư, thi thoảng còn thấy được chiếc bụng lông vàng mềm mại.
Lúc này âm thanh nền cũng mang lại cảm giác căng thẳng, giai điệu đơn giản, nghe giống nhạc nền trong các bộ phim hoạt hình dành cho trẻ em.
Khi chạy, trên đường thi thoảng lại xuất hiện một vài chướng ngại vật. Với kinh nghiệm từ nhiều trò chơi, Tiểu Xuân nhanh chóng làm quen và biết phải làm gì để vượt qua.
“Đơn giản thế này sao…” Tiểu Xuân tự nói với mình, không nhận ra mình đã thư giãn và cùng với gà con đang nhún nhảy vui vẻ, cậu mỉm cười mà không hề hay biết.
Lúc này âm nhạc cũng thay đổi, trở thành một giai điệu vui vẻ và lặp đi lặp lại.
Không biết đã trôi qua bao lâu, hình ảnh con đại bàng mang gà quay chuẩn bị ăn lại xuất hiện lần nữa.
"Ôi, cái đống cỏ kia nhảy qua được mà, đáng lẽ phải nhảy sớm hơn. Lại phải chạy lại từ đầu rồi, cái đích đến ở cuối con đường này là đâu vậy?”
“…Cái tác giả này thiết kế chẳng hợp lý gì cả. Chết rồi không có xu hồi sinh sao? Không biết kiếm tiền kiểu gì nữa.”
Vừa lẩm bẩm vừa cười, Tiểu Xuân lại tiếp tục chạy. Lúc này, trên mặt cậu chẳng còn chút dấu hiệu mệt mỏi nào.
“Đùng—” Cho đến khi đồng nghiệp gõ cửa, Tiểu Xuân mới giật mình tỉnh lại. Nhìn đồng hồ, cậu bất ngờ nhận ra mình đã chơi gần một tiếng rồi.
Cậu nhanh chóng kết nối với đồng nghiệp, mở video lên và thấy khuôn mặt đầy đau khổ của đồng nghiệp, như thể đã sắp không gượng nổi nữa.
“Xuân à, mình không chịu nổi rồi, cậu thế nào?” Đồng nghiệp lau mặt, dưới mắt có quầng thâm sâu, rõ ràng là đang mệt lả. Thấy Tiểu Xuân, cậu ta ngạc nhiên: “Sao cậu trông vẫn tỉnh táo thế?”
Tiểu Xuân mắt sáng lên: “Mình vừa chơi gần một tiếng đồng hồ!”
Cái quái gì! Có thể làm cho họ— những người đã bị tra tấn cả tuần, chơi trò này một tiếng đồng hồ!
Hai phút sau, mọi người ở Hằng Hỉ gần như đã rời khỏi buồng làm việc mô phỏng trong suốt, tụ tập xung quanh màn hình văn phòng nhìn vào biểu tượng chú gà con nhỏ trên đó.
Những đồng nghiệp hào hứng chạy tới dần dần trở nên im lặng nhìn Tiểu Xuân, không thể tin vào mắt mình:
“Xuân à, cậu nói thật chứ, hay là cậu đã mệt đến phát điên rồi?”
“Cái này hình như là một trò chơi trẻ con đúng không?”
“Cái phong cách vẽ này cũng quá ngây ngô, lại còn là game offline nữa…”
Tiểu Xuân mắt vẫn sáng rực như sao, cậu kích động nói: “Không! Không phải trò chơi trẻ con đâu, đây là một hắc mã”
“……” Điên rồi, điên thật rồi.
Tiểu Xuân thấy họ vẫn không tin, liền vội vàng chia sẻ quá trình chơi thử của mình và kèm theo đường link của trò chơi. Có lúc, nói nhiều cũng không bằng tự mình trải nghiệm, chỉ khi họ chơi một lần thì mới có thể hiểu được.
Có người chơi game để tìm kiếm sự kích thích, người thì chơi để thư giãn, cũng có người chơi chỉ để tận hưởng niềm vui của trò chơi. Đúng, trò chơi này dù có phong cách và cách chơi đơn giản, nhưng chính cái sự đơn giản ấy lại mang một cảm giác trở về với bản chất.
Game bây giờ hầu hết đều tập trung vào sức mạnh, phải cày cuốc để kiếm đồ, nâng cấp kỹ năng, làm đủ các nhiệm vụ hàng ngày, hoặc là đánh đấm không ngừng. Chơi một vòng xong, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Có thể với các bạn trẻ học sinh thì không thấy chán, nhưng với những người như họ, làm việc quần quật cả ngày chỉ mong muốn tìm một cái gì đó để thư giãn.
Tiểu Xuân nghĩ, con gà nhỏ này chính là cơ hội!