Sáng sớm lúc năm giờ, Yến Tuyết Châu tỉnh giấc vì đói. Cậu nhìn trân trân vào trần nhà, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt dần dần vặn vẹo, sau đó lại trở nên dữ tợn.

Kiếm tiền! Mau kiếm tiền đi!

Dịch dinh dưỡng ở tinh tế đúng là cực hình! Cậu phải ăn đồ ăn bình thường!

Yến Tuyết Châu nhanh chóng rửa mặt rồi cầm một ống dịch dinh dưỡng, hung dữ cắn thủng đầu ống, vừa đi về phòng làm việc vừa hít một hơi thật sâu uống sạch nó, hoàn toàn không dám cảm nhận thứ chất nhờn dính nhẽo đó.

Đến khi cảm giác trong miệng và cổ họng dần biến mất, cậu mới từ từ giãn đôi mày đang cau lại. Chúa ơi… kiểu sống này còn phải kéo dài bao lâu nữa đây?

Yến Tuyết Châu lúc này chỉ có một suy nghĩ:

Cậu thực sự không đáng phải chịu khổ như vậy!

Yến Tuyết Châu là một nhà thiết kế game, hay chính xác hơn là một nhà thiết kế game bị đuổi việc liên tục. Sở thích lớn nhất của cậu ngoài ăn uống, thì chính là xem người chơi ở các diễn đàn game vừa mắng chửi cậu vừa không thể ngừng chơi trò chơi của cậu. Không lâu trước đây, Yến Tuyết Châu thấy một bài viết nguyền rủa cậu sẽ bị xuyên vào truyện và bị “đấu giá” trong chợ đen, bài viết nhận được hàng nghìn lượt thích.

Vì tò mò, Yến Tuyết Châu đã nhấp vào xem thử và phát hiện đó là một cuốn tiểu thuyết về cơ giáp tinh tế, trong đó có một nhân vật trùng tên với cậu.

Nhân vật này không có nhiều đất diễn, là một thiếu gia nhà giàu. Thiếu gia này bị khuyết tật về trí tuệ, vừa mất cha đã bị đuổi ra khỏi nhà. Không có kỹ năng sinh tồn, lại sở hữu ngoại hình đẹp, cậu nhanh chóng trở thành mục tiêu bị bắt và bán vào chợ đen. Cuối cùng, cậu cùng những nạn nhân khác được nhân vật chính cứu thoát, đó cũng là một trong những khoảnh khắc đáng chú ý của nhân vật chính trong phần đầu của cuốn sách.

Lúc Yến Tuyết Châu xuyên vào, cậu vừa mới bị đuổi khỏi nhà.

Khi đó, cậu đứng ở giữa con phố đầy những cơ giáp bay lượn trên trời, vừa ngơ ngác vừa hoảng sợ. Đến bây giờ nghĩ lại, cảm giác ấy vẫn còn in sâu trong ký ức.

Với sức chiến đấu chỉ có 0,5, Yến Tuyết Châu dĩ nhiên không dám mạo hiểm tự mình mò vào chợ đen, cũng chẳng ngu ngốc chờ nam chính đến cứu. Cậu vắt óc nhớ lại nội dung và các nhân vật trong sách, sau đó dồn hết sức lực để tìm được một nơi ở an toàn – đối diện căn hộ của một nhân vật trong nhóm nam chính, người vô cùng đáng tin cậy và tạo cảm giác an toàn.

May mắn thay, Yến Tuyết Châu có một “bàn tay vàng” mà hầu hết những người xuyên không đều sở hữu – khả năng giao tiếp thông suốt trong ngôn ngữ. Hơn nữa, lúc bị đuổi khỏi nhà, cậu cũng không hoàn toàn tay trắng.

Là một cậu thiếu gia nhà giàu, quần áo và phụ kiện cậu mang trên người vẫn có thể đổi được một ít tiền. Tuy nhiên, những món đắt giá nhất đã bị người nhà họ Yến “gom sạch” ngay sau khi cha cậu qua đời. Chỉ còn lại những thứ mà họ xem như không đáng giá, vì thế số tiền đổi được rất hạn chế, tổng cộng chỉ có 35.000 tinh tệ.

Trong số đó, 15.000 cậu dùng để trả trước tiền thuê nhà nửa năm, 18.000 để mua một khoang giả lập thực tế ảo. Số tiền còn lại 2.000, cậu đã tiêu hết 1.200 để mua các nhu yếu phẩm, giờ trong tài khoản chỉ còn đúng 800 tinh tệ.

800 tinh tệ ở đây thậm chí không đủ để mua một cân táo trên Tinh Võng. Giá cả trong thế giới này rất khác so với nơi cậu từng sống: một số món hàng có giá cả hợp lý, nhưng một số khác lại cực kỳ đắt đỏ, đặc biệt là thực phẩm tự nhiên và mọi thứ liên quan đến cơ giáp.

Về khoản thuê nhà, ban đầu cậu định trả theo tháng để tiết kiệm tiền, nhưng khu vực này có vị trí tốt và an ninh đảm bảo. Tuy nhiên, ở đây không có lựa chọn thuê theo tháng, tối thiểu phải thuê sáu tháng trở lên. Vì lý do an toàn, cậu cũng không dám mạo hiểm tìm nơi khác, bởi ở nơi xa lạ này, ai biết được mình sẽ gặp phải chuyện gì? Nhỡ đâu lại rơi vào chợ đen giống như trong nguyên tác thì sao?

Vậy nên, cắn răng một cái, cậu đành dốc tiền ra trả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play