Hồi nhỏ, thực ra Đường Kỷ Chi không thích vẽ. Cậu thấy vẽ chán phèo, có gì vui đâu, chẳng thú vị chút nào.
Lúc bé, cậu là đứa nghịch nhất xóm, chuẩn con đầu đàn của hội nhóc con.
Cho đến một lần đang chơi cùng bọn trẻ, bỗng tim cậu quặn lại, khó thở rồi ngất lịm đi. Sau khi khám, người ta phát hiện tim cậu có vấn đề và cậu phải “Chậm lại,” nếu không trái tim sẽ không theo kịp tốc độ của chính cậu.
Muốn làm cho một đứa trẻ hiếu động trở nên yên tĩnh là điều khó nhằn, thế nên gia đình Đường Kỷ Chi cho cậu học vẽ không cần vận động nhiều, lớn lên cũng không phải làm việc mệt nhọc, chỉ cần dựa vào tranh vẽ mà sống, lại tốt cho sức khỏe.
Đường Kỷ Chi ban đầu chống đối nhưng vô ích, cuối cùng đành cam chịu, bắt đầu học vẽ với vẻ mặt thiểu não.
Từ ghét cay ghét đắng, đến dần quen, rồi cuối cùng lại yêu thích, có thể nói, vẽ tranh trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Đường Kỷ Chi.
Lâu dần, Đường Kỷ Chi lớn lên với bản tính điềm đạm như rùa. Cậu thật sự biết ơn gia đình vì nhờ họ kiên trì mà cậu mới có được tài nghệ này, và giờ khi đến hoang đảo ma vật, cậu đã có một vũ khí bí mật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT