Đông Hỉ đã ngừng dùng thuốc được một khoảng thời gian dài.
Cố Diên không ngủ được suốt đêm, anh cứ ôm cô vào lòng, và lặng lẽ cảm nhận thân hình gầy guộc chỉ còn thấy mỗi xương bọc da và vòng eo nhỏ bé của cô.
Năm ngón tay để lại dấu đỏ, vết đỏ chuyển thành bầm tím, bầm tím rồi lại thành sẹo.
Cô không chút kiêng dè mà tự làm tổn thương chính mình, như thể đó là một cách để phản kháng. Rõ ràng trước đây cô là một người rất đầy đặn, sao giờ lại thành ra thế này cơ chứ? Cố Diên không thể không cảm thấy hoảng hốt.
Cho đến khi Đông Hỉ nôn ra máu vào lúc giữa đêm, sau đó cô lại ôm anh và mơ hồ nói rằng cô cảm thấy rất đau, lúc đó Cố Diên mới nhận ra rằng anh thật sự không thể tiếp tục như vậy nữa.
Anh đúng là một kẻ cầm thú.
Con người thật đê tiện nhưng cũng đầy tình cảm, bao năm qua anh không nhận ra mình đã quen với sự hiện diện của Đông Hỉ bên cạnh, quen với sự tốt lành của cô, quen với tiếng cô ríu rít bên tai, mọi thứ quanh anh đều là hình ảnh của cô, đến mức anh dần không thể xa rời cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play