Người luôn giữ lý lẽ thì không bao giờ thắng được người không biết xấu hổ.
Tôn Phúc An nhất thời không nói nên lời, liếc nhìn Tạ Nguyễn. Thấy trên mặt cậu không có chút phản kháng, ông cũng không quan tâm nữa.
Quên đi, để đàn con tự giải quyết việc của nó đi. Dù sao thì việc viết một cái báo tường cũng không mất nhiều thời gian. Cũng chỉ là sự kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi.
Nghĩ tới đây, Tôn Phúc An ho khan, nghiêm mặt nói: "Vậy mấy đứa tự coi mà làm đi, nhưng lại chú ý không thể muộn quá, tránh làm ảnh hưởng việc học ngày hôm sau." 
Bạc Tấn gật đầu: "Tuân lệnh." 
Tôn Phúc An lại dặn dò hắn vài câu, đứng ở cửa bắt gặp hai học sinh muốn mang đồ ăn vặt vào lớp, dạy bọn họ một tiết giáo dục tư tưởng, lúc này mới chưa đã thèm rời đi. 
Sau khi ông rời đi, Tạ Nguyễn đánh rớt cái tay của Bạc Tấn trên vai mình xuống, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play