Từ Dao hào hứng đến mức không thể chờ đợi thêm nữa, lập tức thay ngay dép mới, cẩn thận cất lại đôi ủng đi tuyết của mình. Bé lon ton chạy vài vòng trong đại sảnh, còn thử nhảy lên nhảy xuống hai lần để kiểm tra độ vừa vặn.
Đôi dép có phần mũi hơi to nên mỗi bước chân bé đi đều phát ra âm thanh “bịch bịch” vui tai, nghe không khác gì tiếng bước chân của một chú vịt con thực thụ.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Bào Vận Nhã và Từ Kiến Thành không nhịn được mà bật cười.
Thực ra, giá cả của các món đồ bơi trong cửa hàng này rất hợp lý. Dù cộng dồn lại cũng chỉ tốn khoảng bảy, tám chục điểm tích lũy – một con số không đáng kể. Thế nhưng, những món đồ này lại có thể khiến con gái họ vui vẻ đến mức ấy. Nhìn thấy con hạnh phúc, cả hai cũng cảm thấy mãn nguyện, nhưng đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.
Từ Dao rõ ràng là một đứa trẻ sinh ra trước tận thế, thế nhưng bé gần như chưa từng được tận hưởng một tuổi thơ bình yên, vô tư đúng nghĩa. Từ khi mới hai, ba tuổi, con gái họ đã theo cha mẹ rong ruổi khắp nơi, sống cuộc đời lưu lạc đầy hiểm nguy. Những ký ức đầu đời của bé không phải là những món ăn ngon hay những ngày tháng vô tư chạy nhảy, mà là những bữa cơm toàn đồ hộp khó nuốt, là cuộc sống luôn bị bủa vây bởi nguy cơ và sợ hãi. Nghĩ đến điều đó, vợ chồng họ không khỏi cảm thấy xót xa, hối tiếc.
Lẽ ra, Từ Dao nên được lớn lên trong một thế giới hòa bình, không lo âu, không vướng bận.
Chính vì vậy, cảm xúc của hai người lúc này vô cùng phức tạp. Họ mong con gái mình có thể mạnh mẽ và tự lập, nhưng đồng thời cũng muốn bù đắp cho những mất mát trong tuổi thơ của bé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play