Ngay cả những giọt sốt sa tế dính bên cạnh khay, hắn cũng không nỡ bỏ phí.
Những người chơi vẫn còn đang xếp hàng nhìn cảnh tượng đó, thiếu chút nữa thèm đến phát khóc.
Bọn họ không kìm được mà nuốt nước miếng, ánh mắt sáng lên như sói đói, dường như bị dính chặt vào mâm đồ ăn hấp dẫn trước mặt.
Một người trong số đó lẩm bẩm: “Đây là lần đầu tiên trong đời ta… lại có chút thèm ăn rau thơm như vậy…”
Người bên cạnh nghe vậy liền phản bác ngay, giọng điệu kiên quyết nhưng thiếu tự tin: “Không! Dù tôi có đói đến mức không chịu nổi cũng tuyệt đối không ăn rau thơm!” Nói rồi, hắn lại thì thầm, “Nhưng mà, trừ rau thơm ra… miếng thịt bò bụng kia nhìn ngon quá… Sao mỗi người chỉ được chia có một chút như vậy?”
Hắn cảm thấy ruột gan như muốn đảo lộn vì cơn đói cồn cào. Nghĩ đến đây, hắn lại hồi tưởng lời nhân viên công tác vừa nói khi nãy.
Chỉ cần đến suối nước nóng thư giãn là có thể mua được một phần Phu Thê Phổi Phiến sao? Không cần tranh giành với người khác, cũng không phải xếp hàng dài dằng dặc chỉ để được nếm thử một miếng nhỏ. Hai ba ngụm đã ăn hết, liếm sạch mâm vẫn còn thấy thòm thèm…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT