Từ nhỏ, cô không phải người thích ăn uống, và số lượng bữa ăn cô trải qua trong quãng đời ngắn ngủi này không nhiều. Nhưng những món rau xanh ngày bé lại để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp với cô.

Nhìn món thịt xào ớt cay đỏ rực trước mắt, Triệu Ngọc do dự.

Nhưng xét một cách khách quan, đĩa thịt xào này thật sự trông rất hấp dẫn. Những miếng ớt xanh cắt nhỏ thành từng lát dài mảnh mai, trông không hề đáng sợ. Thịt heo thái lát mỏng, mỡ và nạc xen kẽ, từng miếng đều sáng bóng nhờ lớp nước sốt phủ đều.

Một vài miếng thịt còn có phần cháy cạnh màu nâu, dính thêm vài viên tóp mỡ – rõ ràng là phần ngon nhất.

Triệu Ngọc nuốt nước miếng, không tự chủ được mà cầm đũa lên. Cô cẩn thận tránh miếng ớt cay, gắp hai lát thịt và đưa vào miệng.

Gia vị được nêm nếm vừa vặn phủ lên từng lát thịt mỏng, hòa quyện cùng hương cay nồng nàn của ớt, tất cả như bùng nổ trong khoang miệng khi nhiệt độ nóng hổi lan tỏa qua môi và răng. Hương vị này hoàn toàn khác biệt so với vị đậm đà, ngọt mềm của thịt kho tàu xương sườn mà Triệu Ngọc vừa thưởng thức. Từng chút từng chút, cô ăn càng lúc càng nhanh, đôi mắt dán chặt vào đĩa ớt cay xào thịt còn sót lại giữa bàn, ánh lên sự hứng thú và rạng rỡ dần theo từng đũa.

Lát thịt bên cạnh hơi cháy xém đúng như cô dự đoán, quả nhiên là phần ngon nhất. So với thịt nạc, Triệu Ngọc nhanh chóng phát hiện mình lại thích phần thịt mỡ béo ngậy hơn. Những miếng thịt mỡ được xào khéo léo đến mức béo nhưng không hề gây ngán, cắn một miếng thôi là cảm nhận được lớp dầu thơm ngọt thấm đẫm, tan chảy trong miệng, hương vị lan tỏa khắp khoang miệng. Với một người như Triệu Ngọc – người đã hơn mười năm chưa từng được thưởng thức mùi vị của thịt – cảm giác này quả thực là không thể cưỡng lại.

Cắn xong một miếng, cô nhanh chóng gắp thêm một lát nữa. Lần này, sau vài giây do dự, Triệu Ngọc quyết định gắp theo một miếng ớt xanh giòn rụm, trộn lẫn vào với thịt và cơm, rồi đưa tất cả vào miệng cùng lúc.

Nhắm mắt lại, cô cẩn thận nhai thử hai lần.

Ngay sau đó, đôi mắt cô trợn to đầy ngạc nhiên.

Không biết có phải vì vị cay của ớt giúp cân bằng giữa nước sốt đậm đà và sự béo ngậy của thịt mỡ hay không, nhưng khi tất cả hòa quyện lại, mùi vị trở nên hoàn toàn chấp nhận được – thậm chí là ngon ngoài mong đợi. So với việc ăn thịt không, sự kết hợp này còn đem lại cảm giác cay nồng hơn, kèm theo một chút vị đắng nhẹ và hương thanh thanh đặc trưng của ớt xanh. Hòa quyện cùng từng hạt cơm dẻo thơm, chỉ trong chốc lát, cô đã ăn hết nửa bát cơm mà không hề hay biết.

Khi Tống Vi quay lại với một bát cơm trắng mới, vừa đặt xuống bàn thì đã thấy Triệu Ngọc đứng dậy, tay chống lên mép bàn, vẻ mặt đầy cảm xúc.

Môi của Triệu Ngọc cũng đã ửng đỏ vì cay, còn phiếm thêm chút ánh bóng do dầu mỡ. Cô trông có vẻ như đang chìm vào một suy nghĩ sâu xa, biểu cảm trên mặt đầy phức tạp.

“Cô làm sao vậy?” Tống Vi không khỏi thắc mắc, nhìn bạn mình đầy khó hiểu.

Triệu Ngọc khẽ thở dài, ánh mắt tràn đầy cảm khái:

“Ta chỉ vừa nhận ra một sự thật muộn màng… một sự giác ngộ mà đáng lẽ ta nên nhận ra từ mười năm trước.”

Tống Vi nhíu mày: “Sự thật gì?”

Triệu Ngọc nhìn xa xăm, giọng nói đầy trầm lắng:

“Thì ra… không phải món rau xào nào cũng khó ăn… mà là mẹ ta nấu dở mà thôi!”

Trong khoảnh khắc đó, quan niệm về ẩm thực của Triệu Ngọc như bị đảo lộn hoàn toàn, tất cả chỉ vì một đĩa ớt cay xào thịt đơn giản mà sâu sắc đến lạ lùng.

Nói rồi, cô chậm rãi bước đi, để lại Tống Vi ngồi đó với vẻ mặt bối rối.

“Ơ…?” Tống Vi ngẩn ngơ nhìn theo bạn mình, không hiểu nổi điều gì vừa xảy ra.

Vừa lúc ấy, cô quay lại nhìn bàn ăn, ánh mắt rơi vào chiếc đĩa vốn dĩ đầy ắp ớt cay xào thịt lúc nãy.

Giờ đây, chiếc đĩa đã sạch trơn.

Tống Vi sững người:

“Khoan… Cả một đĩa thịt lớn của ta đâu rồi?!”

******

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play